Ba Thẩm giậm chân đấm ngực, gấp đến đỏ mặt tía tai.
Tâm trạng bà cụ Thẩm vốn đã bình tĩnh trở lại, lại bị khơi mào lên, “Vậy con có cửa gì? Nghe vợ thằng hai nói lão già chết tiệt kia sớm tinh mơ đã đến phá cửa, lại còn mắng chửi người nữa!”
Thẩm Lão Nhị ngáp một cái, tiếp lời: “Lão già này nửa bàn chân đã sắp đạp vào trong quan tài rồi, ai biết có phải do vị kia tiên báo nói cái gì..."
“Mẹ, con cảm thấy như này rất tốt, lão Lý vốn không hợp với A Quế - - "
Hàng lông mi của ba Thẩm dựng thẳng lên trừng mắt nhìn Kiều Mỹ Linh một cái, “Ngậm miệng, đàn bà như cô thì biết cái gì hợp với không hợp! Cô đi đâu tìm được chỗ có điều kiện tốt hơn chứ? Thôn chúng ta ngoại trừ nhà trưởng thôn ra còn có nhà ai có điều kiện không tồi so với nhà lão Lý chứ?"
Kiều Mỹ Linh ngập ngừng hai tiếng, vẫn lại là bộ dạng phục tùng cúi đầu không nói thêm gì.
Tưởng Hồng vỗ vỗ tay bà ấy, “Chị dâu, lời anh cả nói cũng không phải không có lý. Người ta chỉ hơi lớn tuổi chút, nhưng điều kiện tốt nhất, chị không muốn để con gái sống những ngày tháng tốt lành sao?"
Kiều Mỹ Linh cuống quít lắc đầu, “Không phải, không phải..."
Thẩm Thụ trầm mặc kéo bà ấy đến bên cạnh mình, trong tay Tưởng Hồng không còn gì, nhưng cũng chỉ cười cười không nói chuyện.
“Được rồi được rồi, tóm lại là đừng có suy nghĩ đến chuyện này nữa! Đừng vây ở chỗ này nữa, líu ríu lòng tôi phiền lắm. Khẩn trương bắt đầu làm việc đi!"
Bà cụ Thẩm âm trầm lên tiếng, mọi người phần phật tản ra.
Thẩm Như Ý cố ý đi chầm chậm, đợi đến khi bọn họ đi xa xa rồi mới một trước một sau ra cửa cùng với Thẩm Quế.
Không sai, gần đây Thẩm Như Ý rốt cục ở trong nhà không chịu được nữa, bắt đầu bị bà cụ Thẩm buộc đi làm việc.
Hai người đi ở trên đường một hồi lâu, Thẩm Quế mới thở sâu, mở miệng: “Như Ý, cám ơn cô.”
Thẩm Như Ý nháy mắt, nghiêng đầu nhìn chị hai, khẽ vươn tay kéo lấy cánh tay cô ấy, “Không có chuyện gì, chị hai. Chúng ta là chị em ruột, đừng nói cảm ơn suốt."
Thẩm Quế bị cô kéo, có chút không quen, nhưng vẫn mặc cho cô lôi kéo mình, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
"Cô, cô có muốn..." Thẩm Quế mới nói hai chữ, lại suy sụp ngậm miệng.
“Chị, chị nói hết lời đi.”
“Khụ, tôi thấy giường trong phòng cô hình như không tốt lắm rồi..."
Thẩm Quế nói chưa nói hết câu, hai mắt Thẩm Như Ý đã sáng lên, “Cuối cùng chị cũng bằng lòng để em với chị ở chung rồi sao?"
Thẩm Quế liếc nhìn cô một cái, "Cái gì gọi là “cuối cùng”, rõ ràng trước kia cô không vừa ý.”
Thẩm Như Ý sửng sốt, lúc này mới nhớ tới cô ấy nói cái gì.
Lúc nguyên chủ vừa đến nhà họ Thẩm, chán ghét phải ở nhà kho, Thẩm Quế có lòng tốt mời cô ở cùng, ai biết cô vừa vào đến phòng của Thẩm Quế lại cau mày bịt mũi, nói trong phòng Thẩm Quế có mùi lạ, khó ngửi.
Nhưng trên thực tế Thẩm Quế lại là người thích sạch sẽ, chỉ do nguyên chủ không có việc gì kiếm chuyện thôi.
Thẩm Như Ý kéo chặt cánh tay của Thẩm Quế: “Dù sao hiện tại em vô cùng vui!”
Hai người nói nói cười cười, rất nhanh liền đến ngoài ruộng.
“Như Ý, tới rồi!"
Bên cạnh có một cô gái cười chào hỏi, đây là người bạn mới Thẩm Như Ý dựa vào mị lực của tính cách làm quen được - - Chu Tiểu Hàn, là một thanh niên trí thức.
Thẩm Như Ý lập tức treo lên nụ cười tươi rói đáp lại.
“Như Ý, sao bây giờ cậu mới đến đây, chờ cậu đã nửa ngày rồi! Cậu biết không, Triệu Kỳ ấy, tối hôm qua đưa cơm cho Quý Nhược Tùng cơ!"
Chu Tiểu Hàn việc cũng không làm, vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Như Ý nói thầm, đáng tiếc giọng của cô ấy lớn, nói là nói thầm nhưng cũng khiến cho người ngoài nghe thấy được.
“Hừ, Chu Tiểu Hàn, sao miệng cô nứt như vậy? Tôi làm cái gì có liên quan gì tới cô chứ?"