“Ông lại dám tìm người phụ nữ mang nhiều âm khí như vậy! Lại vẫn còn thầm nghĩ về sau có thể được ta che chở!"
“Nhưng mà, tôi nghe bà mối nói, người phụ nữ kia cực kỳ phù hợp với điều kiện của tôi...”
Thẩm Như Ý dựng thẳng lông mi lên, phát ra tiếng tức giận từ trong cổ họng, khiến lão Lý sợ tới mức quỳ dập đầu ở trên giường.
“Tiểu nhân thật sự không biết chuyện này! Việc này tất cả đều là lỗi của bà mối kia, là bà ta nói! Nếu người nổi giận, thì cứ giáng tội lên bà ta đi! Hu hu hu..."
Thẩm Như Ý suýt chút nữa bật cười, hoá ra này lão Lý là người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Lão Lý dập đầu liên tiếp vài cái, ông ta còn muốn xuống giường khấu đầu, nhưng mà vốn là đi đứng bất tiện, hiện tại lại sợ tới mức chân mềm nhũn, căn bản không xuống giường được.
Nhưng ông ta thật sự là nghĩ nát óc cũng không hiểu rốt cuộc Thẩm Quế có chỗ nào không phù hợp yêu cầu.
“Thắc Thiên nương nương, người có thể nói rõ một chút không, tiểu nhân thật sự không hiểu...”
Thẩm Quế đứng ở bên ngoài phòng trong lòng hơi lo lắng, không nghĩ tới lão Lý còn có thể hỏi cẩn thận như vậy, bọn họ căn bản không hề thảo luận nhiều như thế!
Cô ấy nhìn về phía Thẩm Như Ý đang nhón chân, lo sợ bất an.
Mà Thẩm Thụ thì vội chạy qua đây, hễ bị lộ liền phi vào trong nhà.
Thẩm Như Ý đảo mắt, vừa muốn mở miệng, thấy lão Lý muốn ngẩng đầu, lạnh lùng quát: “To gan như vậy, dám nhìn thẳng ta!"
Lão Lý run lên, cả đầu lập tức chôn ở trong đống chăn. Thẩm Như Ý không nhịn được nhếch môi.
“Hừ, nếu ông đã muốn biết, ta sẽ nói cho ông biết."
“Người kia thân mang âm khí mang đến vận thế càng kém cho ông chưa cần đề cập tới, quan trọng là... âm khí của cô ấy có thể thu hút hồn phách! Ta đã tính ra, biết được ông từng hại hai người phụ nữ. Lẽ ra đây là mối nợ của ông, nhưng ông còn lấy danh nghĩa của ta tìm vợ mới để xung hỉ, âm hồn hai người phụ nữ kia trở về sẽ càng cuốn chặt ông hơn, mạng chó này của ông chẳng liên quan tới ta, nhưng sau khi ông chết, bọn họ sẽ tới quấy nhiễu ta! Tình huống này nếu thật sự xảy ra, đến lúc đó ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hồn phách của ông.”
Lão Lý biết Thắc Thiên nương nương lợi hại, có thể hạ bút thành văn việc riêng của ông ta, càng khiến cho ông ta thêm kính sợ. Theo như những lời này, ông ta nghe xong liền đổ mồ hôi lạnh liên tục.
Thẩm Như Ý thoáng cong khóe môi lên, giọng nói vẫn tiêu điều lạnh lẽo, “A, ta không biết ông cùng với bà mối kia có thù hận thế nào, mà bà ta lại hại ông như vậy?"
Lão Lý sửng sốt, trong lòng nghĩ đến bà mối tìm tới một người dáng vẻ tới mi phi sắc vũ, nói là con gái nhà mình giới thiệu, là cháu gái của con gái bà cụ, tuyệt đối thỏa mãn yêu cầu của ông ta, bảo ông ta yên tâm 100%.
Bọn họ đã định một phần sính lễ kếch xù lễ rồi! Nếu không phải Thắc Thiên nương nương nói cho ông ta biết, ông ta chết cũng không biết chết như thế nào!
Lão Lý vừa nghĩ thông suốt, lại dập đầu với Thẩm Như Ý, “Cảm ơn nương nương! Cảm ơn nương nương!”
Thẩm Như Ý hừ lạnh, "Đừng cảm tạ ta. Ta còn chưa tính số xong xuôi đâu.”
Lão Lý nháy mắt run rẩy.
“Hôm nay ta đến đây, hai linh hồn kia đã biết khí tức của ta rồi. Cho nên mỗi đêm tới tối ông phải quỳ ở trong sân sám hối với hai người vợ kia của ông một tiếng đồng hồ.”
Đe dọa lão Lý xong, Thẩm Như Ý bắt đầu nói lăng linh tinh.
Nhưng cô vừa mới nói xong, liền cảm giác có người đang túm ống quần của mình, biết là chị hai không nghe nổi nữa bắt đầu thúc giục cô rồi.
Vì thế Thẩm Như Ý lập tức lùi đầu về, nhẹ nhàng nhảy xuống thùng sau đó nhảy ra khỏi nhà họ Lý, Thẩm Quế cùng với Thẩm Thụ theo sát phía sau.