Lại nhìn Thẩm Quế, đang cúi đầu ăn bánh, cũng đã quen đối với cảnh tượng hai bà cháu tốt đẹp như này.
Bà cụ Thẩm lại đột nhiên mở miệng, “Thẩm Quế, hôn sự của mày với chú Lý mày sẽ quyết trong hai ngày này.”
Bộp, chiếc bánh Thẩm Quế đang gặm một nửa trong tay liền rơi xuống bàn.
“Cháu…”
“Bà nội, gấp như vậy làm gì.”
Thẩm Như Ý tranh mở lời trước Thẩm Quế.
Bà cụ Thẩm trừng mắt nhìn cô, “Sao tao thấy, mày nói nhiều thế nhỉ?”
Thẩm Như Ý cười hắc hắc, “Cháu nghe thím Lưu nhà bên nói, hình như chú hai lại đi đánh bạc, lần này còn nợ một đồng nữa.”
Thẩm Quế kinh ngạc nhìn về phía cô, trong lòng giống như có chút trong sáng.
Bà cụ Thẩm đập bàn một cái, “Ả họ Lưu kia chính là lòng dạ chó má không chứa nổi hai lượng dầu vừng, cả ngày chỉ biết tìm chỗ nói chuyện, ngoài miệng không có cửa đâu!”
Bà cụ lại liếc nhìn Thẩm Quế đang mím môi cụp mắt xuống, “Dù có thế nào, đó cũng là chú hai mày, mày sẵn lòng nhìn chú mình không trả được tiền phải ăn cơm tù sao? Còn nữa nhà chú Lý này, không nói đến khác, có thể giàu hơn đám chúng ta nhiều, mày gả vào đó, không có chuyện ăn hương ăn hoa được?”
Thẩm Quế không nói lời nào một hồi lâu, môi đã cắn đến trắng bệch, cuối cùng giống như hạ quyết tâm muốn mở miệng - -
“Bà nội, bà đừng ép chị hai nữa. Cháu cũng là một thành viên trong cái nhà này, cháu bằng lòng giúp chú hai!”
Thẩm Quế cùng với bà cụ Thẩm đồng thời trừng mắt.
Bà cụ Thẩm thầm nghĩ không được, Thẩm Như Ý xinh đẹp như vậy, gả cho lão Lý thay chị gái cô không phải thiệt thòi lớn sao? Bà cụ còn muốn ôm lấy tên nhóc nhà họ Quý kia nữa! Người kia mới càng đáng giá!
Bà cụ căn bản là không nghĩ tới việc Thẩm Như Ý có thể trả được nợ. Cho dù không phải ruột thịt, nhưng ba mẹ giàu có nuôi dưỡng Thẩm Như Ý hơn mười năm kia nếu đã nhẫn tâm đưa cô xuống nông thôn thì tất nhiên là không cần cô, sao có thể cho cô tiền được chứ?
Trước kia khi nghe nói cháu gái ruột nhà mình từ nhỏ đến lớn vẫn do thành một gia đình giàu có nuôi dưỡng, trong lòng bà cụ Thẩm vui vẻ không thôi.
Đây là chuyện cực kỳ tốt!
Nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, cho dù không phải con gái ruột thì cũng có tình cảm, nếu bỏ được con gái được nâng niu trong lòng bàn tay tiễn về thôn, vậy có thế nào cũng nên mang theo túi lớn túi nhỏ tự mình tới tặng chứ! Nhà họ Thẩm của bọn họ cuối cùng có thể trải qua ngày lành rồi!
Nhưng lại không nghĩ tới ngày Thẩm Như Ý tới chỉ có một mình, túi lớn túi nhỏ thì có, nhưng đều là đồ của cô, quần áo đệm chăn các kiểu. Những thứ tốt khác thì là một chút cũng không có, điều này làm cho bà cụ Thẩm thầm phê bình.
Bà cụ cũng nhận định ba mẹ ở trong thành phố của Thẩm Như Ý nhẫn tâm đối với con cái, có con gái ruột một cái liền coi cô con gái thiên kim giả nuôi dưỡng mười tám năm thành cỏ cây, ném tới rừng núi hoang vắng rồi không quản nữa.
Mà bây giờ Thẩm Như Ý vừa mở miệng đã nói sẽ trả nợ giúp chú hai, bà cụ Thẩm đương nhiên sẽ không cho rằng là cô có tiền phiếu, chỉ coi ý của cô là muốn đồng ý chuyện kết hôn này thay chị hai cô thôi.
Bà cụ Thẩm cũng không rõ, Thẩm Như Ý cùng với Thẩm Quế lại chị em tình thâm như vậy? Sao lại có thể nguyện ý gả cho một lão già thay chị gái được chứ?
Tóm lại mặc kệ hai chị em này làm động tác đẹp mắt gì, thì bà cụ cũng không cho phép Thẩm Như Ý thật sự gả thay cho Thẩm Quế!
“Không được! Mày giúp cái gì mà giúp, mày lấy cái gì giúp? Đây là chuyện cưới xin của chị mày, nào có đạo lý em gái gả thay chị gả chứ? Cái này rất kỳ cục!”