Thẩm Như Ý cũng không gấp, chậm rãi nói: “Ai nói cháu muốn gả cho chú Lý thay chị chứ?”
Lời bà cụ Thẩm dạy dỗ cô còn chưa nói xong, bị nghẹn lại. Đây là có ý gì? Không gả thay, thế thì giúp như thế nào? Chẳng lẽ cô thật đúng là có thể trả số nợ kia?
Trong lúc này trước bàn tròn chỉ có tiếng Tráng Tráng thở hổn thở hển ăn bánh.
Thẩm Như Ý lại bày ra dáng vẻ cháu gái ngoan, chậm rãi nói: “Là như này, bà nội, trên người cháu còn có ít phiếu thực phẩm - - ”
Bà cụ Thẩm lập tức trừng mắt to như cái chuông đồng, gào to lên, “Cái gì? Trên người mày có phiếu thực phẩm? Sao mày không nói sớm một chút!”
Thẩm Như Ý cực kì vô tội nói: “Ừm… Chưa kịp? Bà nội, không phải cháu tính che giấu đâu. Nếu không bởi vì biết chú hai nợ nần, cháu còn không nhớ ra cái này ấy.”
Bà cụ Thẩm cảm thấy không thích hợp, nhưng không thích hợp chỗ nào thì bà cụ thật sự không nói lên được, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nhưng nếu lời Thẩm Như Ý nói là thật, vậy tất nhiên bà cụ sẽ vui vẻ nhận lấy.
Bà cụ Thẩm bình tĩnh lại, hắng giọng nói, “Dù sao phiếu thực phẩm cũng không thể coi như tiền để sử dụng, mày có bao nhiêu phiếu thực phẩm? Cũng không thể quá ít! Ít người nhà chủ nợ không muốn. Dù thế nào cũng phải hai ba mươi cân?”
Thẩm Như Ý cười lạnh trong lòng.
[Lão yêu quái lại còn tham, thực xem mình là nguyên chủ không rành thế sự sao? Lời này ngoại trừ có thể lừa cô ấy thì lừa được ai chứ.]
Sau này, có tiền không có phiếu mua đồ đạc cũng là việc khó, đối với người giàu có mà nói, phiếu thực phẩm là thứ còn quý giá hơn cả tiền bạc. Mà nợ một đồng tiền dùng phiếu thực phẩm để đổi lại, chủ nợ cũng vô cùng sẵn lòng.
“Bà nội, bà nhớ nhầm sao. Cháu nhớ rõ chú hai thích nhất là đến nhà chú Lưu bên cạnh đánh bài, lần này hẳn là đến nhà chú Lưu đánh bài rồi? Nhà chú Lưu cũng không thiếu tiền- - ”
Bà cụ Thẩm hung dữ trừng mắt nhìn Thẩm Quế nói chuyện một cái, con nhỏ chết tiệt kia, lúc này đầu óc thông minh lên sao, biết giúp đỡ em gái ép buộc bà cụ rồi?
Dù lá gan Thẩm Quế có lớn, thì cô ấy cũng sợ "Sơn đại vương" trong nhà này. Bị bà cụ Thẩm trừng mắt, cô ấy vội ngậm miệng lại.
Thẩm Như Ý cười nói: “Bà nội, trên người cháu chỉ có 20 cân phiếu thực phẩm, có nhiều hơn cũng không có. Nhưng mà nghe chị hai nói, với số lượng này thế nào cũng đủ để trả nợ.”
Đôi mắt bà cụ Thẩm xoay chuyển, mừng thầm. Bà cụ cầm 20 cân phiếu thực phẩm đổi thành hai tờ 10 cân, một tờ cho Lão Lưu, còn mình còn có thể giữ lại 10 cân, quả thực là quá tốt đẹp.
Bà cụ tự cho là kiềm được vui mừng ở trong lòng, không biết hai cô cháu gái đã nhìn thấy rõ nét mặt già nua mừng rỡ khi tính kế của bà cụ.
Nhưng Thẩm Như Ý lại không coi như không có gì cả, con số này đã đủ để trả nợ, có khả năng để cho bà cụ Thẩm cũng rơi vào thì càng tốt, là phương án tối ưu nhất được lựa chọn rồi.
Bà cụ Thẩm liếʍ liếʍ môi, “Mày chỉ có 20 cân? Không có nhiều thêm hả?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Như Ý vẫn không thay đổi, cô biết ngay kiểu người tham lam như bà cụ Thẩm, một khi biết rõ cô có đồ tốt, thì nhất định càng muốn nhiều hơn.
“Không còn nữa, bà nội."
Biểu cảm của bà cụ Thẩm hiển nhiên là "Tao không tin".
Sắc mặt Thẩm Như Ý vẫn như thường tiếp tục nói: “Bà đừng không tin, nếu là cháu muốn giấu riêng, một ngày nào đó dùng trong nhà nhiều người như vậy sẽ phát hiện ra không phải sao? Hơn nữa, hiện tại cháu là một thành viên trong ngôi nhà này, sao cháu có thể ăn mảnh một mình được?”