Ông ta vừa thấy Thẩm Như Ý, chợt cười cứng ngắc, “Tới ăn cơm đi.”
Thẩm Như Ý không muốn phản ứng lại với người ba này lắm.
Ông ta có thể hòa ái dễ gần với Thẩm Như Ý như vậy, toàn bộ là bởi vì nguyên chủ từng lừa ông ta, nói nửa tháng sau ba mẹ trong thành phố sẽ đưa đồ tốt tới, đến lúc đó khẳng định cô ấy sẽ hiếu kính đưa toàn bộ cho ông ta cùng với bà nội.
Bà cụ Thẩm không biết việc này, bởi vì ba Thẩm cả người toàn khuyết điểm lại biết "Hiếu thuận với mẹ" tính toán đến lúc đó mượn hoa dâng Phật, để cho bà cụ bất ngờ.
Mà ba mẹ trong thành phố quả thật sẽ tới đây sau nửa tháng nữa, chẳng qua là đưa con gái ruột - thiên kim thật - của bọn họ, nữ chính nguyên tác xuống nông thôn mà thôi.
Thẩm Như Ý vào phòng bếp, lục tìm ở trong ngăn tủ.
Tầng phía dưới cùng là nơi để trứng gà của chi thứ nhất nhà bọn họ, giờ phút này lại chỉ còn có một quả trứng gà.
Rõ ràng hiện tại mới là giữa tuần, cho dù là Kiều Mỹ Linh đưa trứng gà cho Tráng Tráng ăn, cũng không đến mức chỉ còn một quả trứng gà ở trong này.
Trong đầu hiện lên vẻ mặt vừa rồi của ba Thẩm, cuối cùng Thẩm Như Ý cũng biết vẻ mặt đen thui ở trước mặt con gái của ba Thẩm lại tươi tỉnh khi bước từ phòng bếp như vậy là từ đâu tới rồi.
Ông ta đã ăn hết phần trứng gà của Thẩm Quế Thẩm Thụ!
Bà cụ Thẩm diễu võ dương oai ở trong nhà, phòng bếp lại càng là ông trời của bà cụ, mà cho dù bà cụ vẫn luôn thiên vị chi thứ hai, nhưng cũng vẫn để ý cháu trai lớn Thẩm Thụ của bà cụ, nên phần của Thẩm Thụ bà cụ cũng sẽ giữ lại, sẽ không để cho ba Thẩm không chịu để ý kia.
Như thế rất tốt, ba Thẩm bị Thẩm Thụ chọc tức, cũng không quan tâm bà cụ có mắng chính mình hay không, lại còn không chút mặt mũi cướp đồ ăn của con!
Phía sau truyền đến động tĩnh, Thẩm Như Ý vội vàng quay đầu nhìn, phát hiện là hai anh em Thẩm Thụ đang tới.
“Cô ngây người ở đây làm cái gì hả, tránh ra một chút, tôi đi nấu trứng ốp la cho anh cả ăn.”
Thẩm Quế thấy Thẩm Như Ý vẫn đứng nguyên ở bên cạnh tủ, đưa tay đẩy cô ra.
“Chị hai - - ”
Thẩm Quế thò đầu vào liền thấy, chỉ còn một quả trứng gà lẻ loi nằm ở đó.
[ Xong rồi, bọn họ thấy cảnh tượng như vậy liệu trong lòng có nguội lạnh đi không.]
‘Làm sao bây giờ, mình lấy quả trứng gà của mình ra ngoài có được không!’
Thẩm Quế nghe xong, vẫn chưa kịp phản ứng, cũng cảm giác được người phía sau khẽ đẩy mình một cái.
Cô ấy yên lặng đứng ở bên cạnh, không có cách nào, nhưng có thế nào cô ấy cũng không thể không cầm quả trứng gà này lên, cô ấy thật sự đau lòng cho anh cả.
Thẩm Như Ý lấy quả trứng gà duy nhất trong tầng thấp nhất ra ngay trước mặt hai người, cười hì hì đưa cho Thẩm Quế.
Nhìn đôi mắt to tròn lấp lánh cùng với nụ cười ngây thơ đơn thuần trên mặt Thẩm Như Ý, Thẩm Quế lại đột nhiên cảm thấy mặc kệ là ma quỷ gì trên người, cũng thấy tốt hơn chút so với em út trước kia.
Cô ấy phát hiện ý nghĩ của chính mình, đột nhiên giật mình, lập tức cướp lấy trứng gà, quay đầu chuẩn bị công kích.
Thẩm Thụ đi tới, mày rậm cau chặt, nhìn tủ bát liền biết đã xảy ra chuyện gì, “Như Ý, đây là của cô, tôi không - - ”
Thẩm Như Ý lập tức lắc đầu cắt ngang lời của anh ấy, môi mỏng của Thẩm Thụ hơi nhếch lên, lại muốn nói gì đó - -
Nhưng điều anh ấy không nghĩ tới chính là, Thẩm Như Ý từ trước luôn tránh mình còn không kịp lại ôm lấy cổ tay anh ấy!