Dịch: Kha La Na
Rắc!
Mọi người còn chưa nghĩ thầm xong thì một tiếng vỡ vụn đã vang lên, lập tức các vết nứt nhanh chóng lan rộng trên ngọn núi bằng đồng, tiếp sau đó “Ầm” một tiếng toàn bộ đều sụp đổ. Dưới cái nhìn kinh hãi của mọi người vô số mảnh tinh cương vỡ vụn được nắm đấm của Trần Uyên cuốn lấy, tập hợp lại thành một luồng đánh ra!
Vèo! Vèo! Vèo!
Hàn quang như sao, từng đường lao đi như tên bắn đâm vào máu thịt của Lộc thủ sơn thần đang ở rất gần đó!
"Áaa!" Nụ cười vẫn còn chưa tắt trên mặt hắn ta liền đông cứng lại, hắn vội vàng giơ hai tay lên để đỡ, miệng kêu thảm thiết: "Nhục Chưởng Toái Thần Cương? Ngươi vốn không phải cửu trọng, ngươi là Tiên thiên!"
"Cấp độ này cũng tính là Thần Cương sao?" Trân Uyên vẫn là cái vẻ mặt cứng đờ như cũ, nắm đấm đánh lên hai tay sơn thần, khí huyết được ngưng tụ đến cực điểm bùng nổ!
Bùm! Bùm!
Hai cánh tay của sơn thần vẫn chỉ là bằng xương bằng thịt, khi bị cổ sức mạnh này đánh lên, máu thịt nổ tung, để lộ ra hai thanh xương đầm đìa máu tươi, cả người ngã về phía sau!
"Chủ nhân!"
"Chủ nhân!"
"Hung hãn vậy ư!?"
“Đúng là tiền bối!”
"Ah!"
Nhất thời, đám yêu quỷ và cả người sống trong phòng không ngừng kinh hô!
Lão đạo sĩ, hòa thượng Trí Quang và Khưu Cảnh Chi thậm chí còn trợn to mắt đầy ngạc nhiên khϊếp sợ!
"Mặc dù ngươi là võ đạo cửu trọng, nhưng ở địa vị cao nhiều năm, dùng thần đạo lập thân, bản lĩnh đã sớm bị mài mòn." Trần Uyên chiến thắng vẫn không tha cho người, càng không dừng lại, đánh nát hai tay sơn thần, rồi hắn lại biến quyền thành trảo, trực tiếp tóm lấy chân linh hồn phách lôi ra ngoài!
Lộc Thủ sơn thần hét lên đau đớn, trong thời khắc nước sôi lửa bỏng này đâu còn khả năng đánh trả, vì thế hắn ta lạnh lùng thét lên: "Đạo hữu! Còn chưa ra tay sao!"
Vù!
Lời vừa dứt, một cơn gió mạnh thổi từ trên xuống, khí huyết mạnh mẽ, nóng rực như lửa, khiến cả đại sảnh đột nhiên nóng lên!
Ngay lập tức, gương mặt mọi người biến sắc.
"Nguy rồi! Sơn thần còn có đồng bọn!"
“Khí huyết nóng hổi,
lại là cửu trọng sao?”
“Chủ nhân tính toán chu toàn!”
"Ha Ha Ha! Đạo hữu chớ trách! Người này linh hoạt nhanh nhạy, tìm không ra sơ hở!" Người đàn ông râu quai nón vung đôi rìu hai lưỡi, cố tình ném chếch về phía bên cánh tay trái bị cụt của Trần Uyên, nhằm vào phần đầu mà bổ!
“Thật sự còn đồng bọn.” Con ngươi Trần Uyên hơi chuyển động, vai trái khẽ run lên, tử khí âm huyết ào ạt tụ tập lại.
Rắc rắc rắc rắc rắc!
Các khớp xương rung động, mọc dài đâm ra, máu thịt đan xen, trong chớp mắt hình thành một cánh tay trái đỏ rực được quấn bởi những đường gân xanh và mạch máu nhưng vẫn chưa có da che phủ. Dưới ánh mắt sửng sốt của người đàn ông râu quai nón, cánh tay trái hất văng hai chiếc rìu đang bay tới!
"Thủ đoạn này!? Ngươi không phải là người!" Đại hán cũng không hề nao núng, hai chiếc rìu cùng với cánh tay màu đỏ va vào nhau!
Ầm!
Trong lúc sức mạnh va chạm, thứ phát nổ lần này lại là cánh tay trái mới được hình thành của Trần Uyên, xương vỡ máu tươi bay khắp trời!
"Để xem ngươi chặn thế nào! Hả?" Đại hán râu quai nón đang cười ha hả thì chợt nhận ra một mảnh phù triện lấp la lấp lánh ẩn giấu bên trong đám xương máu đang văng tung tóe, nó lướt qua hai chiếc rìu tiến đến trước mặt hắn, "Không ổn!"
Hóa Thi Phù Triện!
Hắn nhận ra có điều gì đó bất ổn, nhưng đã quá muộn, phù triện đã dính chặt lên người, in sâu vào máu thịt của hắn.
Huyết nhục của người đàn ông râu quai nón lập tức bắt đầu phân hủy, trên người dâng trào tử khí, vô số ý niệm oan hồn quấn lấy, trong nháy mắt suy nghĩ của bản thân hắn trở nên hỗn loạn, không còn khống chế được khí huyết, hơi thở trong l*иg ngực tản ra, sức lực suy yếu, bước chân loạng choạng thiếu chút nữa thì té ngã.
Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!
Nhưng hắn ta vừa mới giữ được thăng bằng thì đã bị hơn chục cái xương gãy đâm vào mi tâm, l*иg ngực, phần bụng dưới và các chỗ yếu hại khác, trên mặt hắn vẫn còn sót lại vẻ kinh hãi không cam lòng, ngẩng đầu lên liền ngã xuống.
“Sao có thể như vậy được…”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt tại đó đều choáng váng.
Một cao thủ võ đạo nghi ngờ là cửu trọng, chỉ vừa đối mặt đã toi rồi?
Trần Uyên không dừng chân, ánh mắt hắn thờ ơ, cả quá trình bị đại hán râu quai nón tập kích, bao gồm cánh tay dài, cánh tay cụt và ấn phù, cũng không hề làm chậm tốc độ của hắn, trong hơi thở tiếp theo, hắn đã chộp lấy khuôn mặt của sơn thần và siết chặt!
Rắc!
"Á——"
Cả gương mặt sơn thần đều là máu thịt mơ hồ lõm vào trong, tay phải của Trần Uyên đâm vào đầu hắn!
Tử khí quấy nhiễu đang muốn phá vỡ chân linh của hắn ta!
"Đây là ngươi ép ta! Đáng hận! Kế hoạch mười năm còn chưa thành, đã phải lưu lại ẩn họa! Ta không cam tâm!"
Linh âm rung chuyển, vang vọng bốn phương!
Cơ thể Trần Uyên đột nhiên cứng đờ!
Một quả cầu ánh sáng bay ra từ Lộc Thủ sơn thần và mở ra trên không trung, đó là một sắc lệnh với vô số phù triện nhỏ lưu chuyển bên ngoài.
“Sơn Thần Sắc Lệnh!”
“Thần Đạo Phù Triện!”
“Bằng chứng hóa thần!”
Nhìn thấy thứ này, bất kể là Khưu Cảnh Chi hay đám yêu quỷ đều lộ ra vẻ tham lam ham muốn, trong khi đám người lão đạo sĩ và hòa thượng Trí Quang lại lộ ra sắc mặt kiêng kị, bởi vì họ biết rất rõ rằng thứ này chính là bằng chứng phân chia ranh giới nhân thần, nắm giữ trăm dặm núi sông, tượng trưng cho quyền lực của sơn quân!
Nhưng sau đó thứ thu hút sự chú ý của mọi người là Thần Đạo Phù Triện đang xoay tròn trên không, rồi lại rơi về phía Trần Uyên!
Tim Trần Uyên đập thình thịch, hắn há miệng phun khí muốn ngăn cản, nhưng Thần Đạo Phù Triện này vốn vô cùng huyền diệu, hư thật bất định, lại cũng không phải vật công kích mà chỉ là linh vật, làm sao hắn có thể ngăn cản được. Chẳng mấy chốc nó đã nhập vào trán hắn!
Đinh!
Chỉ nháy mắt, cả người Trần Uyên chấn động, hắn cảm giác trong ý thức của mình có thêm một bức tranh trăm dặm núi sông, sau đó linh thức mở rộng vượt ra ngoài cơ thể, như thể muốn bao trùm toàn bộ đại điện, kể cả núi Lộc Thủ bên ngoài cũng vậy!
Những biến dạng khôn tả ập đến, những tiếng thì thầm và rêи ɾỉ vang lên!
Vào lúc này, hắn nhìn thấy sự nô dịch của thần đạo đối với cả sơn mạch——
Biến dạng dã thú, thúc đẩy yêu loại, cắn nuốt người sống, thúc đẩy quỷ hồn!
Núi sông vốn yên bình bởi vậy mà trở nên u ám nguy hiểm, thôn trại sơn lâm vốn phân bổ rải rác giờ đã không một bóng người!
"Đây là thần đạo của ngọn núi này ư? Đúng thật là ma đạo!"
Phía bên kia.
Sự việc thay đổi đột ngột khiến đám người lão đạo sĩ già ngẩn cả ra, ngay cả đám yêu quỷ Lộc Kính cũng mờ mịt chưa hiểu.
“Tại sao sơn quân lại giao vị trí sơn thần cho người này?!”
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trong lúc mọi người đang ngơ ngác khó hiểu thì bốn cái lô đồng ở bốn góc đột nhiên nổ tung, ngọn lửa mãnh liệt phun trào, bao trùm toàn bộ đại sảnh!
Lửa cháy hừng hực, hung hỏa bốc lên!
Bất kể là người yêu quỷ quái gì ở trong này đều như thể kiến
trên chảo nóng, sóng khí quanh người bốc lên xâm chiếm huyết nhục!
Sắc mặt lão đạo sĩ lại lần nữa thay đổi, hét lớn: "Sơn quân muốn cưỡng ép luyện hóa chúng ta!"
Khưu Cảnh Chi tức giận nói: "Đầu tiên là thoái vị, sau đó lại muốn luyện hóa, là vì sao chứ?"
“Vẫn chưa hiểu à?”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên, cô gái anh khí lạnh lùng nói: “Lộc Thủ sơn thần bởi vì thần đạo mà mắc kẹt tại khí huyết cửu trọng hàng chục năm, không thể tiến thêm. Hiện tại, hắn từ bỏ thần vị là để tiến thêm một bước, nhưng vẫn luyến tiếc quyền hành của thần đạo, nên muốn tìm một người có cùng tu vi cửu trọng để chuyển thần vị sang, sau đó sẽ luyện người này thành con rối hoặc hóa thân! Như vậy, hắn có thể phá vỡ được sự trói buộc, lại vẫn có thể nắm giữ quyền lực của thần đạo, vẹn cả đôi đường!”