Giấy Chứng Nhận Tư Cách Bệnh Kiều

Chương 3: Lốp xe dự phòng vạn năm☆

Nơi Trần Hằng làm việc là một công ty phần mềm nhỏ tên Khải Hàng, chỉ có 30 nhân viên. Công ty quy mô không lớn, nhưng phúc lợi tốt, công việc độ tự do tương đối cao. Thời điểm Trần Hằng đến công ty đã là 8 giờ, muộn mười lăm phút so với thời gian quy định. Công ty vẫn có nhân tính, anh chỉ cần tan làm trễ mười lăm phút, liền không tính đến trễ.

Mở máy tính ra, đăng nhập vào giao diện, theo thường lệ mở ra hộp thư, sau đó liền nhảy ra tin sếp mới thông báo. Sếp của công ty phần mềm nhỏ này tên là Tôn Tuyền, nổi danh bị vợ quản nghiêm, vợ của ông sếp này có du͙© vọиɠ chế rất mạnh, công ty một hàng đàn ông, bao gồm quầy lễ tân cũng là đàn ông, nhưng ngày thường Tôn Tuyền cũng không thể nào tới công ty, mở họp thông báo cái gì đều là thông qua máy tính mà truyền đạt.

Thông báo nói rằng ông muốn cùng vợ đi nghỉ phép một tháng, công ty đều giao cho đàn em của ông phụ trách.

Trần Hằng đối loại tin tức này không có gì hứng thú, đi chuyển con chuột đem hộp thư đóng, sau đó liền bắt đầu một ngày làm việc.

Đồng nghiệp Lưu Hạo ngồi ghế xoay tiến đến gần, vỗ vỗ bờ vai của anh, “Nhìn thấy thông báo của sếp rồi sao, tôi nghe nói là đàn em là một nhân vật rất khó lường, tốt nghiệp ngành tài chính ở trường đại học danh tiếng ở M quốc, hiện tại ở M quốc làm việc, bản thân có công ty đầu tư mạo hiểm.” Cuối cùng, đồng nghiệp nói tới một câu, “Bất quá làm tài chính cũng sẽ được phần mềm sao?”

Trần Hằng ôn hòa cười, “Bọn họ là những có bản lĩnh lợi hại, chúng ta vẫn là lo cho một ngày của bản thân đi.”

“Cũng đúng.” Lưu Hạo tán đồng gật gật đầu, ngay sau đó nói sang chuyện khác, hỏi: “Đúng rồi, anh tan tầm có rảnh không? Tôi muốn đem người quen giới thiệu cho cậu nhận thức.”

Lưu Hạo yêu thích không có, chỉ thích mai mối cho người khác.

Trần Hằng cười cười, “Không được, em trai đến, tôi phải đi về nấu cơm cho nó.” Anh hiện tại sắm vai một tiện thụ si tình, muốn một lòng một dạ đến già.

“Không thể nào, em họ của cậu đã 23 rồi đi, lớn như vậy còn muốn anh tới chiếu cố?” Lưu Hạo khoa trương mà thở dài một hơi.

“Ha ha, đều là thói quen.” Trần Hằng tính tình tốt mà nói.

Lưu Hạo đang muốn tiếp tục nói cái gì đó, cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề. Trần Hằng theo tiếng nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy một đạo thân ảnh cao gầy được mọi người vây quanh đi đến.

Đạo thân ảnh kia quá mức bắt mắt, mấy giám đốc bên người tất cả đều thành làm nền, ở trước người thanh niên lóa mắt đều trở nên ảm đạm thất sắc.

“Bốp bốp bốp, mọi người gác công việc trong tay một chút.” Giám đốc thị trường vỗ vỗ tay, chờ đến khi ánh mắt mọi người đều tụ tới trên người ông ta, ông ta mới bày ra vẻ mặt nịnh nọt mà nhìn về phía thanh niên, “Đây là tổng giám đốc mới tới, sếp không ở đây trong khoảng thời gian này, thì cậu ấy sẽ tạm thay giữ chức tổng giám đốc.”

Chung quanh an tĩnh, tầm mắt mọi người đều không thể bỏ qua mà rơi xuống trên người thanh niên kia.

Chỉ thấy người tới ăn mặc một bộ tây trang màu đen, thân cao 1m9, làm hắn như hạc trong bầy gà, càng đừng nói tới hắn còn một khuôn mặt lập thể tinh xảo.

Hắn rất trắng, là người phương Tây mới có kiểu trắng này, đồng thời lại rất gầy, bởi vì gầy, khuôn mặt trở nên góc cạnh rõ ràng, khiến cho ngũ quan tinh xảo đến yêu dã càng hiện ra rõ ràng.

Đẹp đẽ, cao quý mà lạnh đến thấu xương.

Giống một tác phẩm nghệ thuật, làm người ta không nhịn được muốn giấu đi.

Môi mỏng của người thanh niên cong lên, khí chất lạnh thấu xương nháy mắt thu liễm, hơi hơi mỉm cười, thanh âm khàn khàn, “Chào mọi người, tôi tên Kỳ Duy, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”

Lời còn chưa dứt, giám đốc thị trường đi đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay chậm rãi làm rộn ràng bầu không khí lên.

Kỳ Duy?

Trần Hằng hạ mí mắt, lặng yên nhăn nhăn mày, a, là cái tên kỳ quái.

Không chờ anh vuốt phẳng nếp uốn giữa mày, anh bỗng nhiên cảm giác được một đạo ánh mắt sắc bén mãnh liệt phóng tới chỗ anh, chờ anh nhìn qua, tầm mắt kia đã biến mất.

Trần Hằng tuyệt đối không cho rằng đó là ảo giác.

Hơn nữa, xuất phát từ trực giác, anh cảm giác được nguy hiểm.

Thật là thú vị.

Trần Hằng cong cong môi, đột nhiên cười.

……

Bởi vì buổi sáng đến muộn, Trần Hằng về trễ hơn người khác mười lăm phút, chờ đến khi mọi người đều ra về, phòng phần mềm cũng chỉ dư lại một mình anh.

Anh làm việc có hiệu suất rất cao, có thể đem lượng công việc một ngày lượng áp xuống còn ba tiếng ngắn ngủn, lúc này công việc sớm đã làm xong, liền tựa lưng lưng vào ghế ngồi híp mắt nghỉ ngơi một lát.

Văn phòng an tĩnh, chỉ có âm thanh của chiếc máy tính vận hành truyền đến.

Ở trong thời khắc lặng im như vậy, “Sát” một tiếng, âm thanh rất nhỏ chẳng thể trốn nổi Trần Hằng, anh cảnh giác mà mở bừng mắt, tầm mắt sắc bén như điện hướng tới cửa. Ánh sáng sáng ngời, hắn nhìn rõ cách đó không xa ở phía dưới kẹt cửa có một phong thư.

Lại là thư?

Trần Hằng ngừng lại một chút, đứng dậy đi tới cửa, cong lưng đem phong thư hơi mỏng kia nhặt lên.

Phong thư như cũ không có để tên.

Mở cửa hướng ra ngoài nhìn lại, hành lang trống rỗng, không có bất luận một bóng người. Trần Hằng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, kim phút vừa lúc chỉ về phía số 3.

Đã đến giờ.

Anh tắt máy tính, bỏ giấy tờ vào bao công văn, sau đó đem đèn tắt đi, khóa lại cửa rời công ty. Xe buýt đi về hướng tiểu khu ba phút trước đã rời đi rồi, Trần Hằng liền đi tới biên đường cái, gọi một chiếc taxi trở về.

“Anh hôm nay buổi sáng lại đến muộn sao?”

Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh của tài xế, nghe giọng tuổi còn trẻ.

Trần Hằng theo bản năng mà nhìn qua, chỉ nhìn thấy tài xế mang mũ lưỡi trai, vành nón ép tới rất thấp. Anh luôn luôn không thích ngồi ở ghế điều khiển phụ, bởi vì ghế điều khiển phụ là vị trí nguy hiểm nhất, lúc này anh ngồi ở ghế sau, góc độ này chỉ có thể nhìn đến non nửa sườn mặt của tài xế trẻ tuổi.

Không khỏi ôn hòa dò hỏi: “cậu trước kia gặp qua tôi?” Anh chú ý tới tài xế dùng một từ ‘ lại ’.

Tài xế trẻ tuổi cười cười, thanh âm thẹn thùng, “Đúng vậy, tôi trước đó có chở anh một lần, cùng anh trò chuyện vài câu, anh nói anh buổi sáng đến muộn, cho nên tan tầm bỏ lỡ mất chuyến xe buýt cuối cùng.”

Trần Hằng nhíu mày suy nghĩ một chút, mơ hồ giống như có một chút ấn tượng.

Nguyên chủ trước kia cũng là hay đi trễ về trễ, Trần Hằng cũng vậy, từ khi xuyên tới thế giới này ngắn ngủn hơn một tháng, đã đến trễ quá ba lần.

Ngoài miệng không khỏi treo lên một tia nhàn nhạt ý cười, “Thật trùng hợp.”

Tài xế trẻ tuổi cũng cười, “Ừm, thật trùng hợp.”

Kế tiếp hai người liền không nói chuyện, Trần Hằng đem ánh mắt phóng tới ngoài cửa sổ, nhìn bóng cây dần dần lùi lại cùng hoàng hôn sắp biến mất ở phía chân trời.

Anh giống như chưa từng dừng lại bước chân, nhìn xem phong cảnh ven đường.

Trần Hằng cong cong môi, nghĩ thầm, kỳ thật loại loại chuyện vô ý nghĩa cũng không có quá tệ như trong tưởng tượng của anh đâu.

Hai mươi phút sau, xe dừng ở trước cửa tiểu khu.

Trần Hằng giao tiền xe, xuống xe, xoay người đối với tài xế hơi hơi mỉm cười, “hẹn gặp lại.”

“hẹn gặp lại.” Tài xế rất nhanh liền khởi động xe, Trần Hằng chỉ tới kịp nhìn đến khuyên tai đính hạt màu tím kia.

……

Trở lại chung cư, đang muốn mở cửa, cửa từ bên trong mở ra, Tống Văn Trạch trực tiếp nhào lên tặng cho anh một cái ôm nhiệt tình, “anh đã về rồi.”

Trần Hằng không có phòng bị, thiếu chút nữa té ngã, duỗi tay đỡ khung cửa mới đứng vững thân mình.

Khóe miệng thói quen mà lộ ra ý cười ôn nhu, khi nhìn đến phía sau Tống Văn Trạch là Âu Dật Thần, anh bất quá cũng sửng sốt, “Dật Thần, cậu đã đến rồi.”

Âu Dật Thần “Ừm” một tiếng, nghiêng đi người để Trần Hằng đi đến.

Trong không khí tràn ngập hương lẩu cay nồng.

Trần Hằng quét một vòng, quả nhiên thấy được trên bàn cơm phòng khách một cái nồi đang sôi ùng ục không ngừng cùng các loại thịt rau dưa được rửa sạch để một bên.

“Hôm nay ăn lẩu đó.” anh ta tươi cười ấm áp.

Tống Văn Trạch vẻ mặt tự hào nói: “Nước cốt lẩu là em tự mình đi siêu thị mua nha.”

Một bên Âu Dật Thần bổ sung nói: “Rau dưa là tớ cùng Văn Trạch cùng nhau rửa, còn có thịt cũng là tôi cùng em ấy cùng nhau chọn lựa.”

Đây là lại làm lành sao?

Lần này tốc độ thật nhanh, Trần Hằng thầm nghĩ, anh còn chưa kịp hành động đâu.

Ngoài miệng lại ôn ôn nói: “Anh đói bụng rồi, mau ăn đi.”

“Ừm, anh hôm nay về trễ ghê, đói chết em.” Tống Văn Trạch một bên làm nũng, một bên nhẹ đẩy bả vai Trần Hằng đi về phía trước.

“Em đó, đã đói bụng sao không ăn trước đi.”

Bị Tống Văn Trạch ấn bả vai ngồi xuống, Trần Hằng vẻ mặt thương tiếc mà nhìn đối phương nói.

Thanh niên hướng anh thè lưỡi, “Em muốn chờ anh trở về cùng nhau ăn đó.” Trên tay động tác không ngừng, đem rau dưa cá viên đều bỏ vào trong nồi.

Trần Hằng bất đắc dĩ cười, hướng tới bên người Âu Dật Thần nói: “Làm hòa rồi? Hai người đúng là không thể tách rời.”

“Ai nói.” Tống Văn Trạch cầm đồi đũa trên tay hơi cứng lại, đem thịt bò đặt trong chén Trần Hằng, xen mồm nói: “Em mới không có đồng ý cùng Âu Dật Thần làm hòa, anh ấy chỉ là bạn trai cũ thôi.”

“Phải không?” Trần Hằng quay đầu, ánh mắt chuyên chú mà nhìn về phía Âu Dật Thần.

Lông mi anh rất dài, lại thẳng, nhẹ nhàng đảo qua, ánh mắt mềm mại mà vô tội.

Đối mặt với đôi mắt cất giấu đau xót lại càng muốn làm bộ không thèm để ý, Âu Dật Thần trong lòng cứng lại, lẩm bẩm nói: “Là thật sự, lần này tới vốn là đến cọ cơm, không nghĩ tới em ấy cũng ở chỗ này.”

Lời giải thích trăm ngàn chỗ hở.

Không nói đến hôm nay là thứ hai, Trần Hằng đi làm, càng đừng nói Âu Dật Thần đã mua hết nguyên liệu để nấu lẩu, hiển nhiên đã tới được một khoảng thời gian, đã là bạn thân của nguyên chủ chẳng lẽ sẽ không biết giờ tan tầm của bạn sao?

Trần Hằng không có nói trắng ra anh nói dối, hạ mắt, “Hai người đều lớn như vậy, có cái gì hiểu lầm giải thích rõ ràng thì tốt rồi, đừng giống con nít chơi đồ hàng có chút mâu thuẫn liền chia tay.”

Âu Dật Thần không nói chuyện, đối diện Tống Văn Trạch phồng má, trừng mắt nhìn Âu Dật Thần một cái, đối với Trần Hằng nói: “Em lần này là nghiêm túc, em sẽ ăn vạ anh, về sau không yêu đương chỉ cùng anh ở cùng nhau.”

“Em đó.” Trần Hằng bật cười, lắc lắc đầu, đem thịt bò đã chín đặt ở trong chén thanh niên, “Cái đề tài này trước đặt qua một bên, em không phải đói bụng sao, ăn đi.”

Tống Văn Trạch lúc này mới vui vẻ ra mặt, cười hì hì ăn, Trần Hằng giúp anh ta nhúng thịt dê.

Một bữa cơm, Âu Dật Thần vẫn luôn có chút trầm mặc.

Anh ta tuy rằng tùy tiện, nhưng không phải không biết Tô Dật đối với anh ta có cảm tình, vừa rồi nhìn ánh mắt ẩn nhẫn kia, anh ta không biết làm sao liền cảm thấy đau lòng. Nhưng anh ta đã quen Tô Dật đối tốt với mình, không muốn chọc phá tầng giấy cửa sổ này, ích kỷ hưởng thụ sự chăm sóc của đối phương, lấy tình cảm bạn bè ra làm cái cớ.

Trần Hằng chú ý tới Âu Dật Thần an tĩnh, đem thịt bò bỏ vào trong chén anh ta, “Sao rầu rĩ không vui? Là bởi vì A Trạch sao?”

“Không phải.” Âu Dật Thần lắc lắc đầu.

Tống Văn Trạch nhìn anh ta một cái, nói với Trần Hằng: “Anh, đừng để ý đến anh ta, em muốn ăn thịt bò.”

“Được được được.” Trần Hằng thu hồi tầm mắt, vội vàng gắp thịt bò cho Tống Văn Trạch, động tác trong tay vẫn luôn không dừng lại,

Chờ đến tiễn đi Âu Dật Thần, lại hống Tống Văn Trạch vào phòng, Trần Hằng dọn dẹp xong, mới dừng lại tới nghỉ ngơi trong chốc lát.

Bụng có chút đói.

Vừa rồi vẫn luôn vì hai cha nội kia bận trước bận sau, chỉ ăn hai ba miếng, đương nhiên lẩu bỏ nhiều ớt cay như vậy, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ dạ dày, cũng không thể ăn nhiều.

Nguyên chủ Tô Dật có bệnh bao tử, là khi cha mẹ qua đời có một đoạn thời gian vì tiết kiệm tiền mà phải nhịn đói. Nguyên chủ khi đó mới mười hai tuổi, không thể không buộc chính mình lớn lên, dùng chính bả vai nho nhỏ vì Tống Văn Trạch mà chống đỡ.

Từ 12 tuổi đến 18 tuổi, nguyên chủ dựa vào chút tiền bồi thường kia và thường ngày nhặt rác làm việc vặt đổi lấy tiền, cho bản thân cùng Tống Văn Trạch được đọc sách. Sau Tống Văn Trạch theo Âu Dật Thần, có Âu Dật Thần giảm bớt gánh nặng học phí của Tống Văn Trạch, nguyên chủ trên mới nhẹ nhàng xuống.

Đến nỗi sau lại bị ung thư dạ dày, bệnh bao tử chỉ là một nguyên nhân dẫn đến, mấu chốt nhất vẫn là nguyên chủ không biết thương mình, không chiếu cố tốt cho bản thân.

Nguyên chủ ăn mặc cần kiệm, đem tiền đều để dành, muốn để cho Tống Văn Trạch một ít giống dạng của hồi môn, rốt cuộc Âu Dật Thần gia nhà cao cửa rộng, Tô Dật không muốn Tống Văn Trạch bị Âu gia khinh thường. Nguyên chủ đã từng nói qua, có thể nhìn thấy hai người mà bản thân yêu nhất hạnh phúc mà ở bên nhau, là đời này đã vui vẻ rồi.

Nên nói trên đời này sao có thể có người ngu như vậy được chứ?

Không có người đối với bản thân tốt, vậy phải đối với bản thân thật tốt, hà tất vì kia hai người đem mạng của bản thân vất vào?

Trần Hằng vẫn luôn cảm thấy tình cảm là một thứ phiền toái, kết cục nguyên chủ bi thảm, càng thêm kiên định lý do anh phải độc thân đến chết. Đứng tại chỗ một lát, anh bước hai chân thon dài đi đến phòng bếp, thuần thục mà nấu một tô mì, nuốt sợi mì nóng hầm hập xuống bụng, dạ dày thoải mái đi rất nhiều.

Đơn giản tắm rửa một cái sau, Trần Hằng trở về phòng, mở ra bao công văn, đem phong thư nặc danh kia lấy ra.

Dưới bóng đèn mờ nhạt, anh lấy ra một tấm ảnh chụp, trên ảnh chụp là anh mới từ công ty đi ra, khuôn mặt mơ hồ, một tay duỗi ở giữa không trung, đang gọi taxi.

Trần Hằng hơi hơi nheo lại mắt, vươn đầu ngón tay đem chất màu trắng dính trên ảnh chụp hướng tới dưới mũi. Chờ đến khi ngửi ra đó là thứ gì, sắc mặt hắn khẽ biến, trong mắt hiện lên một tia lửa giận ngập trời cùng sát ý.

Lật qua ảnh chụp, mặt trái viết: thích món quà tôi tặng cho em không?

Phựt.

Trần Hằng mở bật lửa, đem tấm ảnh đốt cháy, ánh lửa chiếu ra đôi mắt hung ác của anh.

Đây là kɧıêυ ҡɧí©ɧ sao?

Rất tốt, tôi tiếp nhận kɧıêυ ҡɧí©ɧ này.

Bắt được, sau đó liền gϊếŧ chết.

__________________________________

Trung bình mỗi ngày một chương nhé!💋💋