Trước khi rời đi, Trình Tùy dặn dò Tuyết Bảo: “Mặc dù vết thương của ngươi lành rất nhanh, nhưng cũng chưa khỏi hoàn toàn, ngươi không thể chạy ra ngoài được, ngươi cứ ở nhà đi, buổi trưa ta sẽ quay lại làm mì lạnh cho ngươi. Ta sẽ quay lại sớm.”
Tuyết Bảo do dự một lát, cuối cùng nói: "Được."
Lúc đó Trình Tùy mới yên tâm đi làm ruộng.
Sau khi bọn họ rời đi, Tuyết Bảo lập tức biến thành một con mèo, nhanh chóng chạy vào trong bụi cỏ sâu, sau khi chạy ra khỏi Hổ Sơn, hắn biến thành một con thằn lằn thần gió bay trở lại chi nhánh Vương Đình.
Dực Hải đã chuẩn bị sẵn thuốc, đợi Dị Chấp thay áo bào trắng xong liền cầm thuốc đi vào.
Dị Chấp cầm lấy thuốc nói: “Ngươi có thể đi ra ngoài.”
Dực Hải đứng ngồi không yên, cuối cùng không nhịn được phàn nàn: “Thủ lĩnh, thuốc bọn họ đưa cho ngài kém xa thuốc của chúng ta, ngài không thể nói là biết dùng dược thảo, không muốn dùng thuốc của họ sao? "
Dị Chấp vừa lau vết thương vừa lạnh lùng nói: “Ngươi quản quá rộng.”
Tuy nhiên, Dực Hải vẫn kiên quyết nói: “Thuốc thảo dược của họ quá kích ứng, vết thương sau khi sử dụng sẽ đỏ và sưng tấy nghiêm trọng, đau lắm, muốn mau lành, trước khi sử dụng phải rửa sạch thuốc, chúng ta không cần phiền phức như vậy."
Dị Chấp trầm giọng hỏi: “Ngươi là thủ lĩnh hay là ta? Hiện tại ngươi dám quản ta sao?”
Dực Hải vội vàng nói: "Thủ lĩnh đại nhân, ta không dám, chỉ là ta cảm thấy không cần thiết."
Dị Chấp lại hỏi: “Ngươi đã làm tất cả những gì ta yêu cầu chưa? Hay là nhũng gì ta yêu cầu ngươi làm quá dễ dàng, nên ngươi mới có nhiều sức lực quản ta?”
Dực Hải nghĩ thầm: Muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, hôm nay ta phải nói ra, nhịn quá khó chịu!
Hắn lấy hết can đảm nói: "Thủ lĩnh đại nhân, ngươi mỗi ngày đều phải vội vàng trở về vào buổi trưa, buổi tối mà không bị Tùy phát hiện. Việc này quá mệt mỏi, ngươi có thể trực tiếp nói với Tùy rằng ngươi là Dị Chấp không phải được rồi sao?"
Dị Chấp hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta phải nhắc nhở ngươi mấy lần, ngươi đừng lo lắng chuyện không nên quản. Nếu thật sự không có việc gì làm, từ hôm nay trở đi, hãy bay vòng quanh Tuyết Sơn một trăm lần mỗi ngày."
Dực Hải: ...Ngươi muốn mệt chết ta!
Dị Chấp có chút tức giận nói: “Ngươi còn không đi sao?”
Dực Hải chỉ có thể rút lui, trong lòng thầm nghĩ: Dị Chấp đầu óc thật có vấn đề, ai bảo hắn đánh nhau giỏi như vậy, ta đây phục hắn.
Buổi trưa trở về nhà, thấy Tuyết Bảo ngoan ngoãn nằm trên giường, cậu rất hài lòng, đến tối cậu cảm thấy Tuyết Bảo tựa hồ đã thích ứng với cuộc sống sinh hoạt làm thú nhân trong nhà mình.
Hôm nay phân phát đậu nành, Trình Tùy cách chức "Quản lý nhà vệ sinh", thực ra đáng lẽ phải cách chức từ lâu rồi, bởi vì tộc nhân đã có thói quen đi vệ sinh.
Chỉ là cậu cho rằng tộc nhân thích ăn đậu nành giòn, ăn xong liền hủy bỏ.
Trong vài ngày tới, cậu sẽ cho Minh Anh bay lượn quanh tất cả các nhà vệ sinh vào mỗi buổi tối, cậu muốn xem liệu những người trong bộ lạc có tự giác nếu không có người quản lý nhà vệ sinh hay không.
Trên thực tế, cậu bố trí người quản lý nhà vệ sinh không lâu, gần như toàn bộ thành viên trong bộ lạc đều tự nguyện đi vệ sinh, chỉ có một số ít người ôm tâm lý may mắn không đi vào nhà vệ sinh, nhưng cuối cùng lại bị đuổi vào đó.
Qua mấy ngày quan sát này, cậu phát hiện ra một hiện tượng thú vị.
Không có người quản lý nhà vệ sinh, các tộc nhân không chỉ quen với việc đi vệ sinh mà còn rủ nhau đi vệ sinh theo nhóm nhỏ, giống như cách người hiện đại thích rủ các bạn cùng lớp đi vệ sinh cùng nhau khi đang học.
Các tộc nhân bước vào nhà vệ sinh và trò chuyện cho đỡ buồn chán:
“Các ngươi thấy buồn cười hay không? Bây giờ ta không đi vào nhà vệ sinh thì không thể ị ra ngoài được. Ta luôn sợ quản lý nhà vệ sinh sẽ đột nhiên xuất hiện trong lúc ta đang ị. Chỉ khi đi vào nhà vệ sinh mới có thể yên tâm."
"Ngay cả bây giờ không có người quản lý nhà vệ sinh, ta vẫn phải đi vào nhà vệ sinh, nếu không ta sẽ ị không ra. Thật thần kỳ."
"Ta cũng vậy, ngươi không thấy đi vào nhà vệ sinh ị rất vui sao? Trên đường đi có thể rủ người theo, khi đi ị sẽ có người nói chuyện."
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói như vậy, phân của ngươi hôi quá, chỉ có chúng ta mới chịu đi cùng. Người khác thấy ngươi đi vệ sinh thì sẽ nhịn đi, đợi ngươi đi ị xong mới đi. "
"Có thể hôi đến mức nào? Ừm, cho dù có hôi cũng chỉ là do mấy ngày nay ta bị tiêu chảy mà thôi. Cùng lắm sau này khi ngươi bị tiêu chảy, ta cũng sẽ không chê, sẽ đi cùng ngươi."
…
Trình Tùy sắp cười chết trước nội dung trò chuyện của bọn họ, cậu cố ý để Minh Anh bay thấp hơn, đi theo họ không xa cũng không gần để nghe họ nói chuyện.
Cậu bảo Minh Anh bay đến gần nhà vệ sinh và thấy các tộc nhân đang tụ tập xung quanh nhà vệ sinh, may mắn thay, nhà vệ sinh rất rộng và đầy đủ.
Những người tè thì tranh nhau xem ai tè cao hơn, Trình Tùy mới thấy được ý nghĩa của việc “tè ba tấc trong gió”.
Trình Tùy đều phải than thở thân thể của thú nhân thực sự rất vĩ đại, ngay cả người già cũng có thể tiểu rất cao, chỉ có thể chất cường tráng như vậy mới có thể sống sót trong thời tiền sử hung hãn như vậy.
Những thú nhân trẻ tuổi còn làm quá hơn, chúng quá năng động và nhàm chán, chúng còn có thể làm rất nhiều trò với nướ© ŧıểυ của mình, đặc biệt khi có nhiều người, nó sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự vui vẻ của chúng.
Trình Tùy nhìn thấy một đám thú nhân trẻ tuổi trên tay bắt côn trùng bay, có là chuồn chuồn, có là bọ rùa, có là ve sầu... Chúng cùng nhau thả côn trùng, đồng thời xông ra bắn hạ côn trùng bay .
Bọn họ cười ha ha bình luận, khen ngợi nhau:
"Ta vẫn là mạnh nhất, ta đánh trúng côn trùng lớn, nếu không có độ chính xác cùng lực lượng thì làm sao đánh hạ được côn trùng lớn như vậy!"
"Này, điều đó không là gì với ta cả, ta đánh hạ con bay nhanh nhất."
"Các huynh đệ, hãy cẩn thận. Kẻ nào bay to nhất và nhanh nhất sẽ phải gϊếŧ chỉ bằng một đòn."
"Mẹ kiếp, ngươi tàn nhẫn quá, nhịn được bao lâu mới có thể đi tiểu lớn như vậy?"
"Tạo, ngươi thật lợi hại. Hãy cho ta biết ngươi thường ăn gì."
……
Ngay cả Trình Tùy cũng phải kinh ngạc, con chuồn chuồn bị bắn là một con chuồn chuồn khổng lồ thời tiền sử có đôi cánh dài nửa mét, bị đánh thẳng vào đầu, rơi xuống hố phân và chết đuối.
Cậu cảm thấy những con côn trùng bay này nhất định đang gầm thét trong lòng: Ngươi thật tuyệt vời, ngươi thật cao quý, ngươi chơi JJ, mạng ta liền không còn.
Trình Tùy: Ta phục rồi, lũ thú nhân các ngươi thật biết chơi!
Lúc này, một đám nữ thú nhân đi tới, Tạo tức giận nói: "Nếu biết ngươi sẽ tới, lát nữa ta đã tè rồi. Nhìn xem, đó là những con côn trùng bay mà ta đã bắn hạ, chúng lớn như vậy!"
Những nữ thú nhân đó không thèm để ý đến hắn ta chút nào, xong việc rời đi ngay.
Trình Tùy biết rằng dù có tách biệt nhà vệ sinh nam và nữ, một số tộc nhân vẫn sẽ đi bất cứ nơi nào thuận tiện, bởi vì thú nhân hoàn toàn không quan tâm những vấn đề đó.
Tuy nhiên, hầu hết các tộc nhân vẫn tuân theo nguyên tắc tách biệt nam nữ, đặc biệt là những người trẻ tuổi trong bộ lạc, những người không muốn làm chuyện này với bạn đời của mình.
Đương nhiên, Trình Tùy chưa bao giờ nhìn qua nhà vệ sinh nữ, cho dù cậu biết thú nhân không quan tâm đến chuyện này, cậu cũng sẽ không nhìn.
Tào đã sớm nhận ra Minh Anh đang cùng Tùy bay vòng quanh đây, liền hét lên: "Tùy, xuống tham gia cùng chúng ta, sẽ rất vui."
Trình Tùy vội vàng xua tay nói: "Không đến, không đến. Ta còn có việc phải làm nên ta đi trước."
Cậu liền kêu Minh Anh bay về nhà, nhìn người khác là một chuyện, dù sao cậu cũng đã sống trong một xã hội hiện đại và văn minh, cậu không thể chấp nhận cách chơi này.
Sau khi về nhà, cậu phát hiện Lang Hi đang ở trong nhà mình, trước đây Lang Hi đã có rất nhiều vấn đề với cậu, người mắng cậu nhiều nhất chính là Lang Hi.
Nhiêu Hòa vẫy tay nói: "Tùy, lại đây. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ dạy ngươi kỹ năng chiến đấu. Lang Hi đề nghị cùng ngươi chiến đấu. Đừng sợ, ta sẽ dạy ngươi cách chiến đấu."
Trình Tùy biết tộc thú nhân có truyền thống, đó là trước khi học cách chiến đấu, ngươi phải tìm ra người mà mình có mâu thuẫn nhất và chiến đấu với người này, mới có thể phát huy tiềm năng lớn nhất của mình và học hỏi nhanh nhất.
Nhưng cậu biết rất rõ rằng cho dù lần đầu tiên cậu muốn chiến đấu với người có mâu thuẫn với mình nhất, cũng sẽ chiến đấu với người cùng bộ lạc, không thể chiến đấu với người thuộc bộ lạc đối địch.
Lang Hi nói: "Tùy, đến đây đi, ta sẽ không nhường ngươi, nhưng ngươi đừng sợ. Tộc trưởng Lang Tiêu đã ra lệnh không được làm tổn thương ngươi."
--------------------