Tôi Yêu Nghề Nông Từ Thời Tiền Sử

Chương 32: Thấy được Dị Chấp

Vân Anh chở Vũ bay đi trước, Minh Anh chở Trình Tùy, hai thú nhân đại bàng còn lại chở Nhiêu Hòa và Mậu, bởi vì Mậu là thiếu tộc trưởng i nên có thể đi cùng.

Sau khi đến Phàn Thiên Tuyết sơn, nơi đống đô của chi nhánh Vương Đình Dị Thú và hai thú nhân đại bàng khác chi có thể chờ đợi trên sườn núi.

Trước mặt họ là một con đường đá dẫn lêи đỉиɦ núi, có hàng chục con dực long hùng mạnh và hống hách canh gác hai bên đường.

Đi theo con đường đá, bọn họ nhanh chóng đến trước một hang động lớn, nơi tập trung rất nhiều đại diện của các bộ lạc.

Tất cả họ đều mang theo những lễ gặp mặt quý giá nhất từ bộ lạc của mình, bao gồm nhiều loài thú khó săn, nhiều loại lông thú, gạc hươu, thảo mộc quý hiếm, v.v.

Trình Tùy nhìn "Lâu đài trắng" tráng lệ cách đó không xa.

Mặc dù tất cả đều được làm bằng đá và sơn một lớp vôi trắng bên ngoài nhưng khi tất cả các bộ lạc xung quanh đều sống trong hang động thì điều này quả thực vô cùng sang trọng!

Lâu đài vẩn chưa được hoàn thành, nhưng trong thời gian ngắn như vậy lại xây được như vậy đã là rất nhanh, Trình Tùy ước tính chỉ mới cách đây vài tháng, ba đại bộ tộc vừa mới bị Dị Chấp chinh phục.

Mọi người đều chờ đợi để gặp được Dị Chấp, nhưng họ đều nhàm chán và lặng lẽ trò chuyện.

Nhiêu Hòa, Mậu, Trình Tùy và Vũ rất nồi bật trong nhóm Thú nhân này, thậm chí có thể nói là kỳ lạ, trọng tâm thảo luận của mọi người ngay lập tức chuyên về phía họ.

Bởi vì họ sạch sẽ trắng trẻo hơn tất cả các thú nhân, làn da của họ rất sáng đối lập với làn da dính bụi bẩn cũ kỹ mà những thú nhân khác đã không thể rửa sạch trong nhiều thập kỳ.

Quần áo của những thú nhân khác toát ra mùi tanh nồng nặc của cá, thối rữa và mồ hôi, chỉ có cơ thể chúng là có mùi thơm tự nhiên của cơ thể.

Ngoại trừ bộ lạc thuộc quyền quản lý của Vũ, thú nhân của các bộ lạc khác đều nhẹ giọng bàn luận:

“Ta đã nghe từ lâu, Tùy là một kẻ lập dị thích tắm, Nhiêu Hòa và Giáng Sơ không chỉ chiều chuộng hắn mà còn tắm chung với hắn. Hãy nhìn xem bộ dáng của họ xấu như thế nào. Ngay cả người chết cũng không có màu trắng như vậy.”

" Nhiêu Hòa và Mậu trước đây trông rất độc đoán, nhưng bây giờ họ trông rất kỳ lạ. Thật đáng tiếc cho bộ dáng mạnh mẽ như vậy của họ. "

“ Ta cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy họ như thế này. Sớm hay muộn, bộ lạc Đại Hổ sẽ bị Tùy ảnh hưởng gây ra tai họa. ”

“Nhưng ta nghe nói rằng Tùy rất mạnh mẽ và có thể nấu rất nhiều món ăn ngon. "

“Có thể nấu thức ăn ngon thì như thế nào. Thứ mà bộ lạc cần là nhiều con mồi, trái cây rau dại. Hắn ta gầy đến mức không thể đi săn bắt và thu thập thức ăn. Cả ngày chỉ biết chơi đùa và mày mò đủ loại đồ ăn lạ, như vậy cũng không có ích gì."

……

Trình Tùy tự trách mình. Bản thân cậu bị cho là chẳng ra gì, việc làm Nhiêu Hòa và Mậu cũng bị chi trích cùng với cậu khiến cậu cảm thấy khó chịu. May mắn thay, Vũ là tư tế, họ không dám nói .

Nhiêu Hòa cười an ủi: "Họ nói vài lời thì ta cũng sẽ không mất thứ gì. Nếu không thể bịt miệng những người trong bộ lạc khác, thì hãy giã vờ như không nghe thấy."

Mậu bình tĩnh nắm tay đệ đệ mình.

Trình Tùy hai mắt sáng lên, cậu biết cho dù cả thế giới có nói cậu không tốt thì người thân vẫn sẽ đứng về phía cậu.

Nhưng đôi khi điều này càng khiến cậu cảm thấy tội lỗi hơn, bởi nó đồng nghĩa với việc người thân cũng sẽ phải chịu sự chế giễu cùng cậu.

Lúc này, một Thú nhân dực long cực mạnh đi tới và dẫn mọi người vào hang Iớn.

Có thể thấy hang động lớn chỉ là phòng tiếp khách tạm thời nhưng sàn nhà cũng được lát bằng đá cẩm thạch sáng bóng, lau chùi sạch sẽ không một hạt bụi khi đi lại hơi trơn.

Dù hang động sang trọng và rực rỡ nhưng sự chú ý của mọi người ngay lập tức bị thu hút bởi cậu bé ngồi trên "ngai vàng" ở phần trong cùng của hang động.

Thiếu niên đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, không thể nhìn thấy khuôn mặt, so với những thú nhân cực kỳ mạnh mẽ khác, hắn trông có vẻ hơi gầy, nhưng khí chất lại khiến người ta không dám nhìn thẳng vào hắn.

Trình Tùy không ngờ rằng hình dạng con người của Dị Chấp lại như thế này, hắn thực sự là một đứa trẻ, hình dáng cơ thể giống với Tuyết Bảo khi thành người, điều này khiến cậu rất ngạc nhiên.

Nhưng sau đó cậu nghĩ lại, cũng có thể hiểu được, trẻ con mười hai mười ba tuổi kỳ thật đều có tầm vóc ngang nhau.

Chỉ là khí chất của hắn quá mạnh, khiến người ta cho rằng hắn hẳn là đặc biệt mạnh mẽ hoặc đáng sợ, Trình Tùy nhìn Dị Chấp như vậy không thể tưởng tượng được sự hung ác, khát máu và quyết đoán của hắn có thể như thế nào.

Điều khiến Trình Tùy sốc nhất chính là trong chốc lát, cậu cảm thấy Dị Chấp đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt đó rất giống Tuyết Bảo.

Cậu cảm thấy mình nhất định đã phạm sai lầm, Tuyết Bảo và Dị Chấp rất khác nhau, một người là thủ lĩnh trẻ tuổi độc ác và khát máu, người còn lại là một cậu bé mất bệnh "tự kỷ".

Cậu cảm thấy Tuyết Bảo có chút tự kỷ, nếu không thì hắn sẽ không ở trong hình dạng một con mèo hầu hết thời gian, không muốn sử dụng hình dạng con người nhiều hơn.

Trình Tùy để ý thấy Dị Chấp mặc một chiếc áo choàng trắng, mái tóc dài như tơ lụa buông xõa, đầu đội một chiếc vương miện màu bạc bóng loáng.

Phải biết rằng tất cả các thú nhân đều không biết dệt vải, loại vải họ đổi được gần Dị thú Vương Đình hàng năm đều là vải bố, không phải loại vải cotton cao cấp như áo choàng trắng mà Dị Chấp mặc.

Chưa nói đến sự chế tác tinh xảo của chiếc vương miện và mặt nạ bạc này, có thể thấy rằng nền văn minh của Dị Thú Vương Đình đã vượt xa tộc Thú nhân quá nhiều!

Mọi người đều kinh ngạc, trong trí tưởng tượng của họ, cho rằng Dị Chấp có răng nanh mặt xanh cho dù trông không đến mức đáng sợ như vậy thì ít nhất hắn cũng phải đặc biệt mạnh mẽ, tóm lại sẽ không bao giờ như vậy.

Nhưng hình dạng con người của Dị Chấp không quan trọng, anh ta đã thoát khỏi vô số sự truy đuối và chinh phục ba bộ lạc lớn, điều này đủ để mọi người phải sợ hãi.

Mặc dù các bộ lạc đến đều biết Ân Linh vẫn sẽ ám sát Dị Chấp, nhưng vì Dị Chấp đã thành lập chi nhánh Dị Thú Vương Đình ở đây nên họ phải đến thăm và duy trì mối quan hệ hời hợt.

Bọn họ còn cho rằng, sau khi Ân Linh ám sát Dị Chấp, nhất định sẽ không lấy đi thứ gì ở nơi đây, bọn họ có thể tới sẽ thịt chia nhau hết, chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến họ vui mừng, thậm chí còn hy vọng Dị Chấp sẽ sớm chết.

Lúc này, Thú nhân dục long bên cạnh Dị Chấp đột nhiên giận dữ hét lên: "Các ngươi quá bẩn thỉu và hôi hám. Thủ lĩnh đang rất tức giận. Hãy ra khỏi đây đến ao nước bên ngoài tắm rửa sạch sẽ trước khi quay lại! Đại Hỗ tộc rất sạch sẽ, không cần ra ngoài."

Mọi người sợ hãi run rẩy lao ra ngoài. Bởi vì sàn đá hoa cương quá trơn nên không ít người đã ngã mấy lần.

Bọn họ đều biết, hình thái dị thú Bá Vương long là một trong những hình thái dị thú của Dị Chấp đặc biệt hung hãn, bọn họ còn không đủ nhét kẽ răng của Bá Vương long, sao có thể không sợ nó?

Lúc mọi người đang tắm rửa trong ao, không khỏi thì thào nói:

"Mọi người có để ý là Dị Chấp đang nhìn Tùy không? Hắn đang nhìn Tùy à?

" Rất có khả năng, Tùy mặt dù gầy yếu. Nhưng hắn quả thực là xinh đẹp nhất."

"Nhưng Dị Chấp vẫn chưa trưởng thành, có lẽ hắn chỉ là thấy Tùy rất sạch sẽ nên mới ngắm nhìn thêm vài lần nữa."

“Dị Chấp mạnh mẽ, trưởng thành sớm, hình dáng cơ thể của Tùy cùng Dị Chấp vừa lúc thích hợp nhau"

"Nếu vậy Tùy về sau sẽ khổ sở, sẽ bị hắn hành hạ đến chết."

“Các ngươi không muốn sống nữa sau, đừng nói nữa, khi quay về rồi nói chuyện sau."

—————————