Ngay khi Vân Anh vừa rời đi, Tuyết Bảo chạy đến bên người Trình Tùy liên tục kêu meo meo, vừa kêu vừa chạy về phía hang động.
Trình Tùy lập tức đi theo nó vào trong, cậu cho rằng Tuyết Bảo săn được con mồi nhỏ như chuột đồng, muốn dẫn cậu đi xem, Tuyết Bảo thường xuyên mang về các loại con mồi nhỏ.
Sau khi vào hang, Tuyết Bảo đột nhiên biến thành một thiếu niên da trắng nõn và rất đẹp trai!
Ánh mặt trời lặn chiếu vào trên người thiếu niên, mơ hồ như mộng, thiếu niên giống như một hoàng từ nhỏ, lạnh lùng cao quý, xinh đẹp như một chiếc bình mỏng manh dể vở.
Trình Tùy liều mạng nháy mắt, không ngừng lầm bẩm: "Làm sao có thể? Chẳng phải không có mèo thú nhân sao? Tuyết Bảo, sao ngươi có thể trở thành người."
Cậu biết rằng thú nhân bình thường chỉ có một hình dạng động vật, và trong cùng một loài vật họ thành lập các bộ lạc và sống theo nhóm. Cậu chưa bao giờ nghe nói về một bộ lạc thú nhân loài mèo.
Dị thú có thể biến thành hai hoặc nhiều hình dạng động vật, nhưng cậu chưa từng nghe nói đến dị thú nào biến thành hình dạng động vật là mèo.
Thiếu niên nhặt chiếc váy da thú của Trình Tùy trên giường mặc vào, không nói gì chỉ nhìn cậu.
Sau khi Trình Tùy tỉnh táo lại, vội vàng hét lên: "Nhị ca, đi mời tổ mẫu đi, Tuyết Bảo đã biến thành người rồi!"
Thịnh lao vào, vây quanh Tuyết Bảo nhìn xem, không thể tin được nói: "Tùy, ngươi tận mắt chứng kiến cậu ta là Tiết Bảo biến đổi sao?!"
Trình Tùy dùng sức gật đầu, thúc giục: "Mau mời tổ mẫu đi, thật kỳ lạ quá!"
Thịnh lập tức chạy ra ngoài, chạy lêи đỉиɦ núi tìm tư tế.
Trình Tùy ngồi xổm trên mặt đất xem xét trên người Tuyết Bảo, nhìn xem từng bộ phận trên cơ thể của hắn, nhéo nhéo một chút, cậu cảm thấy thật khó tin.
Tuyết Bảo làn da trắng hơn tuyết, cực kỳ mịn màng, mềm mại và săn chắc, mái tóc dài đen như sa tanh, khuôn mặt vẫn có chút trẻ con, ngũ quan thanh tú rắn chắc, đôi mắt sâu thẳm, không biếu lộ cảm xúc gì ra ngoài.
Trình Tùy cảm thấy khí chất và vẻ ngoài của Tuyết Bảo hoàn toàn không giống bất kỳ thú nhân nào ở đây, mà giống một vị hoàng để trẻ tuấn mỹ đang bày mưu lập kế.
Hình dáng con người của Tuyết Bảo trông như chi mới mười hai, mười ba tuổi, chiều cao chi đến ngực cậu, so với các thú nhân thì rất gầy, nhưng theo đánh giá của cậu, thì đó là một thân hình tuyệt vời, mơ hồ có thể nhìn thấy được cơ bụng.
Cậu thuyết phục: "Tuyết Bảo, ngươi có thế nói không? Ngươi có thể hiểu ta nói không? Nếu ngươi có thể nghe hiểu thì chỉ cần gật đầu."
Tuyết Bảo mặt không có biểu tình gật gật đầu, mỡ túi da thú trên mặt đất nói: "Ngươi muốn nó."
Trình Tùy ngạc nhiên đến mức không thế khép miệng được, túi lớn này chứa đầy lúa mì, hơn nữa cậu có thế nhìn ra các loại lúa mì này khác với các loại của bộ lạc Cự lang, lúa mì có rất nhiều chủng loại.
Hầu hết mọi người đều không thể phân biệt được các loại lúa mì, nhưng Trình Tùy đã tốt nghiệp trường đại học nông nghiệp hàng đầu ở thời hiện đại, đây là chuyên ngành của cậu nên đương nhiên cậu có thể nhận ra sự khác biệt.
Những giống lúa mì này khác với giống lúa mì của Bộ lạc Cự lang, cậu vẫn phải lây lúa mì từ Bộ lạc Cự lang, trong tương lai cậu sẽ trồng lúa mì lai tối ưu hóa, năng suất sẽ cao hơn và ổn định hơn giống ban đầu.
Cậu vội vàng hỏi: "Những thứ này từ đầu đến? Chúng mọc trên lãnh thổ của tộc mèo các ngươi à? Nhưng ta chưa bao giờ nghe nói đến tộc mèo á?"
Tuyết Bảo trả lời: "Ta nhặt được."
Trình Tùy vội vàng hỏi lại: " Bộ lạc của ngươi ở đâu? Thật sự có bộ lạc mèo à?"
Thiếu niên lắc đầu nói: “Ta đã quên mất. Hôm nay ta mới nhớ ra rằng con có thể biến thành người."
Trình Tùy rất đau khổ, nhẹ nhàng an ủi: "Ngươi đừng buồn, Tuyết Bảo, đây là nhà của ngươi, ta sẽ là ca ca của ngươi."
Tiểu thiếu niên nghiêm túc hỏi: "Buồn là gì? Nhà là cái gì?"
Trình Tùy có thể thây Tuyết Bảo thực sự không hiểu đó là điều gì? Càng khiến cậu đau lòng hơn.
Lúc này, Thịnh và Vũ vội vã chạy tới, giọng nói của họ ngày càng gần hơn.
"Hắn là ngươi nhìn lầm rồi, hắn không thể là Tuyết Bảo. Dị Thú Vương đình đã thống kê đủ loại thú nhân, không có mèo thú nhân."
"Tổ mẫu, Tùy chính mắt nhìn thấy, nếu chúng ta dám nói dối, chúng ta còn không bị a phụ đánh chết à."
Trình Tùy hưng phấn nói: "Bà ơi, người này đúng là Tuyết Bảo. Hắn còn nhặt được một túi lúa mì, chúng ta có thể làm được bánh bao thịt lớn, sủi cảo, bánh bao chiên..."
Vũ nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc túi da thú này chỉ ở Chi nhánh Dị Thú Vương đình. Hôm nay bà vừa đi tìm Dị Chấp, mặc dù không nhìn thấy người, bà cũng đã nhìn thấy rất nhiều thứ độc đáo của chi nhánh Dị Thú Vương đình.
Vũ trước tiên không để ý đến lúa mì, chỉ nhìn đứa trẻ trước mặt, không thể tin hỏi: "Hắn thật sự là Tuyết Bảo biến hóa sao?"
Trình Tùy vội vàng nói: "Tuyết Bảo, ngươi hãy biến lại thành mèo cho chúng ta xem.”
Tuyết Bảo lập tức biến thành mèo, sau đó trở lại hình người và mặc váy da thú vào.
Vũ không còn cách nào khác ngoài tin vào điều đó, bà chỉ có thể giải thích theo cách này: "Có thể thực sự có một bộ lạc mèo thú nhân, nhưng bộ lạc của họ quá yếu lãnh thổ của họ quá xa xôi. Lục địa thú nhân rất rộng lớn có vô số bộ lạc."
Thịnh và Trình Tùy nghe với vẻ thích thú, Vũ kết luận: "Có một số bộ tộc rất bí ẩn chưa được Dị thú vương đình ghi lại, chúng ta càng không có khả năng biết."
Lúc này, Nhiêu Hòa, Giáng Sơ và Mậu đi săn trở về, ngay lập tức được Vũ gọi đến, họ cũng theo dõi xung quanh Tuyết Bảo, từ bàng hoàng đến dần dần chấp nhận hiện thực.
Vũ trịnh trọng hỏi: “Tuyết Bảo hiện tại không phải dã thú, hắn là thú nhân, ngươi còn muốn nuôi dưỡng hắn sao?"
Trình Tùy vội vàng nói: "Đương nhiên! Hắn cái gì cũng không nhớ, hắn còn chưa trưởng thành, làm sao hắn có thể ở một mình ở đây? a phụ, a mẫu, ta sẽ làm việc chăm chỉ, ta muốn nuôi hắn á!”
Vũ lại nói: “ Tùy, ngươi nên hỏi nguyện vọng của Tuyết Bảo, hắn là thú nhân, ngươi phải tôn trọng ý nguyện của hắn.”
Trình Tùy vội vàng hỏi: "Tuyết Bảo, ngươi có nguyện ý ở lại nhà ta không?"
Tuyết Bảo gật đầu, Trình Tùy hưng phấn nói: "Nhìn xem, hắn bằng lòng!"
Giáng Sơ cười nói: " Nhìn ngươi lo lắng như thế kìa, không cần ngươi nói cho chúng ta biết, chúng ta cũng sẽ nuôi hắn, chúng ta có tình cảm với Tuyết Bảo, cho nên không thể bỏ mặt hắn được.”
Vũ thở dài: “Mặt kệ chúng ta nói cái gì, ánh mắt của hắn cũng không thay đổi chút nào, hắn thực sự không hiểu chúng ta nói gì cả. Đứa trẻ đáng thương."
Trình Tùy nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tuyết Bảo nhẹ nhàng nói: "Mặc kệ ngươi đã trải qua chuyện gì, từ nay chúng ta sẽ là gia đình của ngươi và chúng ta sẽ bảo vệ ngươi."
Vũ nghiêm túc nói: "Bây giờ hắn là một thú nhân. Các ngươi nuôi hắn phải có trách nhiệm với hắn, phải hướng dẫn hắn học tập và trưởng thành."
Trình Tùy hào hứng nói: "Tổ Mẫu, bà yên tâm, ta sẽ dạy Tuyết Bảo, thật tốt, ta cũng có một đệ đệ!"
Thịnh hả hê nói: "Làm ca ca không dể dàng như vậy đâu, Tùy. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ biết ta chăm sóc ngươi mệt mỏi như thế nào. Tuyết Bảo hình như so với ngươi càng khó chăm sóc hơn nhiều, Tuyết Bảo, ngươi hãy nhanh chóng trả thù cho ta hành hạ hắn nhiều vào! “
Vũ lúc này lại nói:" Tùy, chiếc túi da thú này là độc nhất của chi nhánh Dị Thú Vương đình. Nó chắc chắn đã bị đánh rơi và được Tuyết Bảo nhặt về. Ngày mai ta sẽ trả lại."
Trình Tùy lại luyến tiết: "Ta nghe nói rằng Dị Chấp đã chinh phục được tộc Cự mãng, tộc dực long và tộc hổ răng kiếm. Chi nhánh Dị Thú Vương đình rất giàu có, sẽ không quan tâm đến một việc nhỏ như thiếu một túi lúa mì đâu.”
Vũ thì thầm: "Dị Chấp rất tàn ác và khát máu. Nếu một ngày bị họ phát hiện ra rằng chúng ra biết đó là của hắn ta nhưng không trả lại. Hắn tiêu diệt bộ tộc của chúng ta chi bằng một lời nói, ta không thể mạo hiểm, đành phải trả lại ngay lập tức.”
Trình Tùy lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không dám nói thêm gì nữa.
Vũ dặn dò nói: "Tuyết Bảo, đừng đến gần Phàn Thiên Tuyết Sơn nữa. Ở đó rất nguy hiểm."
Tuyết Bảo gật gật đầu cũng không nói gì.
Sau đó, Nhiêu Hòa mang túi lúa mì lớn và đưa Vũ về.
—————————