Tôi Yêu Nghề Nông Từ Thời Tiền Sử

Chương 16: Mỹ cường thảm

Tối ngày hôm đó, toàn bộ Hổ Sơn đều vang vọng tiếng reo hò hết đợt này tới đợt khác.

Trình Tùy ngồi trong hang nhà mình nhìn xuống, ánh hoàng hôn nhuộm hết thảy trên mặt đất một màu cam ấm áp.

Trẻ con rượt đuổi chơi đùa, có thú nhân quỳ dưới đất tạ ơn thần thú, có người làm chuyện thân mật trên đất, tảng đá, có người đang dọn dẹp nồi niêu bát dĩa.

Sau khi Nhiêu Hòa và Giáng Sơ phân phát đường viên cho các tộc nhân, họ cùng nhau trở về nhà, Nhiêu Hòa còn đang ôm một con thú nhỏ có sừng trên tay.

Trình Tùy chạy đến chỗ a phụ, a mẫu nói: "Con dê này từ đâu đến? Chúng ta có thể ăn thịt dê nướng!"

Nhiêu Hòa mỉm cười nói: "Tư tế nói rằng ngươi đã lập được công lớn trong việc làm ra đường nâu, nên thưởng cho ngươi, nếu ngươi muốn ăn ta có thể gϊếŧ nó ngay bây giờ?”

Trình Tùy chú ý tới con dê dường như đang có sữa, lập tức nói: "Chúng ta không ăn thịt dê nướng nữa, chúng ta hãy giữ nó để uống sữa.”

Thịnh lập tức đi tới nói: “Không ngon, mùi rất nồng, ăn thịt mới ngon hơn."

Trình Tùy đem dê buộc vào chuồng, vừa chạy đi lấy nồi đá vừa nói: "Ta có cách khử mùi tanh, đảm bảo uống ngon."

Cậu nhờ hai ca ca giúp giữ con dê. Con dê ở đây còn to hơn con nghé ở hiện đại, cậu vắt được nửa nồi sữa, sữa dê mới vắt ra đặc biệt tanh.

Sau đó, cậu rửa sạch một ít gừng, pha nước gừng rồi đặt sang một bên, sau đó cho nửa nồi sữa cùng với một ít nước, thêm hạnh nhân và đường nâu vào đun trên lửa nhỏ, khuấy liên tục.

Hôm nay làm rất nhiều đường nâu nên họ mang về nhà cất giữ.

Trình Tùy dùng võ cây sạch sẽ đốt than hoạt tính, lấy một ít đường nâu đun sôi lại thành siro, cho than hoạt tính vào siro, đun sôi rồi lọc, đun sôi rồi lọc lập lại nhiều lần.

Than hoạt tính là chìa khóa biến đường nâu thành đường trắng, khả năng hấp phụ carbon rất mạnh, có thể hấp thụ tất cả các tạp chất trong đường nâu, tinh thể màu trắng cuối cùng là đường trắng.

Đường trong nồi vừa nổi bọt nhỏ, cậu lập tức đổ sữa cùng nước gừng vào nồi, sau khi nguội, cậu được nửa nồi sữa trắng đυ.c, nước gừng và sữa quyện vào nhau mùi vị êm dịu.

Cuối cùng, cậu rắc một ít hạt óc chó và các loại trái cây sấy khô lên trên, khiến bát sữa trông đẹp mắt và ngon miệng hơn.

Cậu chia sữa thành sáu phần, mỗi người trong nhà một phần, để lại một bát để đưa cho tư tế.

Không ngờ lúc này tổ mẫu lại đến nhà cậu, tư tế rất bận, tổ mẫu cũng rất ít khi đến nhà cậu, không biết hôm nay làm sao có thời gian, đương nhiên cả nhà đều rất vui vẻ.

Trình Tùy vội vàng lấy sữa ra nói: "Tổ mẫu, vốn dĩ ta muốn nhờ a phụ đưa đến cho tổ mẫu."

Vũ ngồi trên ghế đá vừa uống vừa nói: "Nó ngon thật đấy, Tùy càng ngày càng lợi hại."

Thịnh thốt lên: "Thật tươi mới thơm ngon và ngọt ngào!"

Thực ra, khi đang nấu sữa, miệng cậu đã chảy nước miếng vì cậu có thể ngửi thấy mùi thơm của sữa ngày càng nồng hơn.

Nhiêu Hòa cùng Giáng Sơ cũng vô cùng đắc ý uống sữa, ngay cả đại ca bình thường không thích nói chuyện cũng không khỏi khen ngợi vài câu.

Trình Tùy bụng rất no vì mới ăn bữa tối cách đây không lâu, nhưng sữa mùi vị rất ngon, uống xong hắn vẫn có chút không đã thèm.

Lúc này, trên đỉnh núi truyền đến một tiếng kêu xé trời, cậu ngẩng đầu nhìn thấy phía trước có một con dực long khổng lồ đang bay, theo sau là một đám dục long còn lớn hơn.

Rõ ràng, con dục long dẫn đầu vẫn chưa đủ tuổi thành niên, nhưng kích thước của nó đã lớn khủng khϊếp, không nhỏ hơn nhóm dực long đã trưởng thành kia là bao.

Nhiêu Hòa kêu lên: "Một trong những hình thú của Dị Chấp là dực long. Con đứng đầu kia chắc chắn là Dị Chấp. Tất cả chúng ta đều nghĩ rằng hắn ta sẽ chết. Nhưng hắn ta không những không chết mà còn trở thành thủ lĩnh của nhóm dực long này. Hắn rốt cuộc làm sao mà làm được.”

Trình Tùy không quan tâm đến Dị Chấp, cậu chỉ nghĩ, trời gần tối rồi, tại sao Tuyết Bảo vẫn chưa quay lại?

Sáng nay lần đầu tiên làm đường viên, Tuyết Bảo đã biến mất không dấu vết, cậu có để lại cho Tuyết Bảo một ít sữa dê, mèo thích mùi tanh, để lâu mùi sẽ bay đi uống không còn ngon nữa.

Sau đó Vũ mới nói: “Ta đến đây để nói với Nhiêu Hòa, Dị Chấp đã trở thành thủ lĩnh của dực long thú nhân. Tất cả các tư tế cũng mới nhận được tin tức vào tối nay."

Thịnh lập tức tò mò hỏi: "Tổ mẫu, Dị Chấp không phải là thiếu chủ lợi hại nhất của Dị Thú Vương Đình sao? Tại sao hắn ta lại bị đuổi gϊếŧ.”

Vũ thở dài: "Đó là một câu chuyện dài. Vương của Dị Thú Vương đình, cha của Dị Chấp, tên Dị Võ, mười năm trước đã đến Hải Thú Tộc sinh sống ở biển, tìm kiếm thảo mộc trường sinh."

Thịnh ngắt lời, hỏi: “Tổ mẫu, hải thú tộc thật sự không già không chết sao?"

Vũ nói: “Một số loài hải thú có thế sống đến hàng trăm, hàng nghìn tuổi. Phải đến trăm tuổi chúng mới trưởng thành, những chuyện khác ta cũng không biết."

Thịnh kêu lên: "Oa, điều này không phải như là bất tử rồi sao! Chẳng trách Dị Võ muốn đi tìm Hải Thú Tộc! tổ mẫu, người tiếp tục nói về Dị Thú Vương Đình đi.”

Vũ chậm rãi nói: “Khi Dị Võ rời đi, mẹ ruột của Dị Chấp là cựu hoàng hậu đã quá cố, Ân Linh nắm quyền. Dị Chấp có thể biến thành bốn dạng thú hình khi còn rất trẻ, điều này khiến Ân Linh ghen tị, khi chưa đầy ba tuổi hắn ta đã bị giam trong địa lao không thấy ánh sáng mặt trời. "

Trình Tùy biết rằng Dị Thú Vương Đình đã bước vào kỹ nguyên nô ɭệ, việc tranh giành quyền lực như vậy là điều hết sức bình thường.

Thịnh nghe xong ngạc nhiên nói: "Vậy là Dị Chấp thật sự bị giam mười năm sao?"

Vũ gật đầu nói: "Cho nên trong Vương Đình có lời đồn rằng da thịt của hắn trắng như tuyết là do hắn quanh năm bị nhốt trong ngục, nói hắn máu lạnh, độc ác bởi vì hắn chưa bao giờ tiếp xúc với mọi người, cũng không biết cảm xúc là gì."

Mọi người càng nghe, họ càng kinh hãi, mười năm không nhìn thấy ánh sáng, không được tiếp xúc với người khác đó là một cực hình!

Trình Tùy cảm thán: "Hắn thật đáng thương, nếu như là ta, ta đã sớm phát điên, hắn còn có thể trốn thoát, còn trở thành thủ lĩnh dực long tộc."

Thịnh rất tò mò nghĩ tới một vấn đề khác: "Tổ mẫu, Hải thú tộc khi khóc nước mắt thật sự có thể biến thành ngọc trai sao?"

Vũ mỉm cười nói: "Ta cũng không biết, truyền thuyết kể rằng có một số loài hải thú có thể khóc ra ngọc trai."

Thịnh thích nghe tổ mẫu kể về những chuyện như vậy, mỗi lần đều quấn lấy bà hỏi rất nhiều câu hỏi làm phiền đến bà, đó là lý do chính khiến Nhiêu Hòa không để Thịnh thường đến làm phiền Vũ.

Vũ nói xong liền rời đi, trước khi rời đi còn đặc biệt gọi Nhiêu Hòa cùng Giáng Sơ, dặn dò bọn họ một lát.

Khi Giáng Sơ trở lại, liền tuyên bố: "Tùy, tổ mẫu ngươi yêu cầu chúng ta xây một cái hang nhỏ cho ngươi, đồng thời cho phép ngươi cải tạo lại hang động."

Trình Tùy vui mừng nhảy dựng lên, nhìn Vũ đang đi về đỉnh núi, hưng phấn nói: "Tổ mẫu vạn tuế!"

Thật ra, cậu không ngờ tổ mẫu lại có thể giúp cậu thuyết phục a phụ, a mẫu nhanh như vậy, mấy ngày trước cậu chỉ tùy tiện nhắc đến chuyện này trước mặt tổ mẫu mà thôi.

Giáng Sơ nghiêm túc nói: "Sau này đừng làm phiền tổ mẫu ngươi những chuyện nhỏ nhặt này, nếu không dù chúng ta đồng ý thì cũng sẽ đánh ngươi."

Trình Tùy liên tục đảm bảo là sẽ không làm, nhưng trong lòng cậu lại nghĩ: Chỉ cần có thể làm được việc ta muốn, bị đánh cũng không sợ, dù sao ngươi cũng sẽ không đánh ta quá nặng tay.

Nhiêu Hòa hừ lạnh nói: "Thằng nhãi này, tổ mẫu ngươi đồng ý vì ngươi làm ra đường. Đây là một công lao to lớn. Tổ mẫu ngươi cho rằng ngươi có tư cách sống một mình trong hang động nhỏ."

Giáng Sơ uy hϊếp: "Từ giờ trở đi ngươi còn phải học cách săn bắn và chiến đấu, nếu không ta sẽ lại lấp lại hang động nhỏ của ngươi, ngươi sẽ ngủ với chúng ta. Ngươi nhìn xem ai sẽ ngủ với a phụ, a mẫu khi trưởng thành. "

Trình Tùy lập tức hứa hẹn: "Ta nhất định sẽ học cách đi săn và chiến đấu."

Khi trời tối, Tuyết Bảo cuối cùng cũng quay lại. Trình Tùy lập tức lấy ra nửa bát sữa dê nhỏ mà mình vừa mới để dành, đặt trước mặt Tuyết Bảo nói: "Ngươi nhất định sẽ rất thích."

Tuyết Bảo uống rất hăng say, cậu lại đi cắt thịt thêm cho nó, nhìn Tuyết Bảo ăn uống, cậu rất vui vẻ.

—————————