Khi gần về đến nhà, họ thấy Vũ từ trên đỉnh núi đi xuống.
Trình Tùy vội vàng chạy tới hỏi: "Bà ơi, đã muộn thế này ngày còn muốn ra ngoài sao? Sao không để tộc đại bàng đưa bà đi?"
Vũ xoa đầu Tùy nói: “Ta không ra ngoài, ta đến đây gặp ngươi."
Vừa nói, Vũ vừa lấy ra một chiếc lọ gỗ từ trong túi da thú, lấy viên đường duy nhất bên trong ra đưa cho trình Tùy.
Những viên đường này là thứ xa xỉ nhất ở đây, thứ mà thú nhân bình thường chưa từng thấy, chỉ có những tu tế từng học tại Dị thú vương đình mới có.
Khi ăn vào miệng có cảm giác ngọt ngào, thực chất viên đường này là đường nâu, là loại đường thô sơ, mùi vị không ngon nhưng quý hiếm nên quý vô cùng ăn cũng hết sức thơm ngọt.
Nhiêu Hòa bắt đắc dĩ nói: "Tư tế đại nhân, Tùy không còn là một đứa trẻ nữa, ngày có thể giữ thứ quý giá như vậy cho riêng mình.”
Vũ xua tay nói: "Ta không thích ăn đồ quá ngọt.
Tùy biết rằng Vũ không thích ăn đồ ngọt, nhưng ngoài địa vị tư tế được tôn kính, thì Vũ chỉ là một tổ mẫu bình thường, với mái tóc hoa râm, thân hình hơi khom khom, có thứ gì tốt đều luyến tiếc ăn một mình.
Là tư tế tối cao, tổ mẫu bình thường cũng không thể quá thân thiết với cậu như vậy, bà sẽ chỉ như thế này khi ở nơi riêng tư.
Lúc này, một tộc nhân cường tráng cầm đuốc bước nhanh tới, khi hắn đến gần, Trình Tùy lập tức nhận ra đây chính là tư tế của bộ lạc Đại Hùng tên Tùy Nhân.
Bộ lạc Đại Hùng là bộ lạc hùng mạnh nhất xung quanh, giàu có hơn nhiều so với Bộ lạc Đại Hổ.
Tùy Nhân cũng là tư tế quyền lực và trẻ nhất ở đây, các tư tế phải trên 40 tuổi mới có tư cách đảm nhiệm, Tùy Nhân khi chỉ mới 30 tuổi đã trở thành tư tế.
Vũ khẽ gật đầu nói: "Tùy Nhân, còn có chuyện gì sao?"
Tùy Nhân trịnh trọng nói: "Vũ, ta tới đây cỗ ý nhắc nhở ngươi, luôn lo trước lo sau nhân từ mềm lòng sẽ không làm nên chuyện. Ngươi không thể làm cho bộ lạc trở nên giàu có nhanh chóng, lại không thể chữa khỏi những căn bệnh khó khăn và phức tạp đây là thất bại lớn nhất của một tư tế"
Trình Tùy càng nghe càng tức giận. Trong lòng cậu, Vũ chính là tư tế tốt nhất!
Hơn nữa, địa vị giữa các tư tế là ngang nhau, Tùy Nhân có quyền gì mà khiển trách Vũ từ trên cao? Hơn nữa, Vũ lớn hơn Tùy Nhân rất nhiều, làm tư tế cũng lâu hơn Tùy Nhân, hắn không biết tôn trọng người người đi trước mà.
Vũ nghe xong không tức giận mà chỉ nói: “Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở”
Tùy Nhân vẫn còn không thuận theo mà nói: “Ta có thể đến Dị thú Vương đình hàng năm để học, nhưng ngươi chỉ có thể đi vài năm một lần. Bộ lạc quá nghèo, bọn họ không đủ khả năng để ngươi đến Dị thú Vương đình mỗi năm.”
Các tư tế mỗi năm phải đi Dị thú Vương đình cống hiến để học tại Dị thú Vương đình hàng năm, tương đương với việc đóng học phí.
Trình Tùy biết học phí rất đắt, hơn mười bộ lạc dưới quyền của Tùy Nhân vốn mỗi năm vì để cung cấp cho Tùy Nhân, rất nhiều thú nhân phải chết đói, bây giờ đã giàu có nên bắt đầu đi mĩa mai người khác.
Cậu thực sự không thể nghe được nữa, đúng như câu nói, không chung tư tưởng nói cũng không thông, cậu nói một cách không khiêm tốn cũng không trịch thượng: “Tư tế Tùy Nhân, tư tế của chúng tôi đều có ý nghĩ của riêng mình, ngài có phải hay không quản quá rộng đi?
Nhiêu Hòa nhanh chóng nói: "Tư tế Tùy nhân, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, đừng so đo với hắn."
Tuy rằng Tùy Nhân không phải là tư tế của bộ lạc Đại Hổ, nhưng tất cả tư tế đều là tối cao, cho dù hắn có là tộc trưởng cũng không thể so sánh với tư tế được, chỉ có thể xin lỗi.
Vũ lạnh lùng nói: “Ta thấy lời Tùy nói rất có lý.”
Tùy Nhân cũng biết lời nói hôm nay của mình rất gay gắt, nhưng hắn cũng không hối hận vì đã làm như vậy, hắn cho rằng Vũ chỉ cần phép khích tướng của hắn, hắn đang giúp đỡ Vũ.
Vì vậy, hắn rất vui khi thấy Vũ, người không dễ nổi giận, lại nói những lời như vậy.
Đạt được mục đích, Tùy Nhân liền đổi chủ đề: "Tùy, ta nghe nói ngươi có thể làm miến. Ta chưa từng nghe qua loại thức ăn này trong Dị Thú Vương đình khi nào có việc, ta muốn xin ngươi chỉ dạy một chút.”
Trình Tùy khiêm tốn nói: “Những gì ta biết đều không đáng nhắc tới, huống chỉ là dạy ngày. Về sau xin đừng nói những lời như vậy, ta nhận không nỗi."
Nhiêu Hòa vội vàng bỗ sung: Tư tế Tùy Nhân, Tùy vẫn còn là hài tử chỉ biết chơi đùa mà thôi.”
Tùy Nhân cười sảng khoái vài tiếng rồi nói: "Ta có thể học từ bắt cứ ai, ngay cả thú vật cũng có thứ đáng học. Điều đó chỉ còn tùy xem Tùy có chịu dạy ta hay không."
Trình Tùy nghĩ thầm, ngươi đây đang muốn lấy mà không trả giá gì à. Cho dù ngươi có đổi lại cho ta thứ gì, ta cũng sẽ không dạy ngươi. Ai khiến ngươi coi thường tổ mẫu của ta!
Cậu có ý núp ở phía sau Nhiêu Hòa, rụt rè nói: “Ta là đồ ngốc, đầu óc của ta có vấn đề, lúc thần kinh căng thẳng thì không nhớ được nên làm gì. Ngày là chí cao vô thượng ta thấy ngày liền khẩn trương.”
Tùy Nhân nói thêm: “Ta sẽ sử dụng phương pháp làm đường để đổi lấy”
Hắn biết Nhiêu Hòa sẽ không để hắn học được dễ dàng như vậy, và giữa Đại Hổ bộ lạc và Đại Hung bộ lạc còn có mỗi quan hệ cạnh tranh mạnh mẽ.
Nhiêu Hòa chưa kịp phản ứng, Trình Tùy đã nói: "Ta thật không thể nhớ được. Tối nay nhìn thấy ngày ta quá khẩn trương, nên đều quên không còn một mảnh.”
Tùy Nhân không hề tức giận, sau khi tạm biệt Vũ liền rời đi. Hắn biết Nhiêu Hòa sẽ mang Trình Tùy đến xin lỗi và cầu xin hắn trao đổi, sau đó hắn sẽ dạy cho tên nhóc không biết trời cao đất rộng này một bài học.
Sau khi Tùy Nhân rời đi, Nhiêu Hòa nghiêm mặt hỏi: “Thằng nhãi này, ai bảo ngươi tự quyết định? Bây giờ, chúng ta phải cầu xin hắn!”
Trình Tùy vội vàng nói: "Ta có thể làm đường viên, nhưng phức tạp hơn, cho ta ba tộc nhân cường tráng là ta có thể làm ra được."
Nhiêu Hòa nữa tin nữa ngờ nói: "Ta có thể để ba người trong đội đi săn cho ngươi, nhưng nếu ngươi không thể làm được, lại để ba người lãng phí hai ngày đi săn, ta bảo đảm sẽ đánh ngươi!”
Trong thời gian này, Nhiêu Hòa cũng nhìn thấy sự đặc biệt của Trình Tùy, nhìn thấy sự chân thành của Trình Tùy, Nhiêu Hòa lập tức hứa sẽ điều người cho cậu vào ngày mai.
Vũ cảnh cáo: "Tùy, về sau không được như ngày hôm nay nữa. Dù các tư tế khác có nói gì về ta, đó cũng không phải việc của ngươi. Có nhớ không?”
Trình Tùy gật đầu nói: “Ta nhớ kỹ, tổ mẫu, viên đường bà đã đưa cho ta là do Tùy Nhân đưa cho à?”
Cậu không cần đoán cũng biết đó chắc hẳn là viên đường mà Tùy Nhân đến giao ngay sau khi cậu rời khỏi, họ vừa lúc bỏ lỡ.
Vũ nói: “Tuỳ Nhân lẫn này đi học ở Dị Thú Vương Đình về và làm ra đường viên. Mỗi tư tế đều tặng cho hai viên đường. Ta đã thử rất thành công. Mùi vị giống hệt như những gì ta đã ăn lúc trước ở Dị Thú Vương Đình.”
Trình Tùy đè nén lời nói, “Hắn chỉ là khoe khoang mà thôi.”
Vũ tức giận nói: “Ngươi còn dám mắng tư tế, nếu còn tái phạm, a phụ ngươi sẽ đánh ngươi một trận thật nặng, xem ngươi có nhớ được hay không."
Trình Tùy vội vàng nói: "Ta đã biết."
Vũ xoa đầu Trình Tùy, vừa đi lêи đỉиɦ núi vừa nói: "Mau về ngủ đi, cũng muộn rồi."
Nhiêu Hòa dẫn Trình Tùy về, đoán rằng Vũ không nghe thấy, sau đó vỗ vào mông Tùy vài cái và mắng: “Ngươi còn dám mắng tư tế à?”
Trình Tùy hét lên vài tiếng, hứa đi hứa lại rằng mình không dám nữa. Cách lớp váy da thú, cậu có cảm giác như mông cậu nóng rát đau.
Cậu biết tư tế gϊếŧ thú nhân bình thường rất dễ dàng, huống chỉ cậu đột nhiên biết được rất nhiều thứ mà thú nhân không hiểu, muốn làm như vậy quá dễ dàng.
Cậu chỉ buột miệng nói ra, bởi vì cậu tuyệt đối tin tưởng Nhiêu Hòa nên rất tùy ý trước mặt họ mà nói không qua suy nghĩ.
Cậu cũng biết mình luôn làm những điều kỳ lạ, nói những lời kỳ lạ, nhưng cậu không bị các tư tế khác buộc tội và gϊếŧ chết, đó là vì sự bảo vệ của Vũ và gia đình cậu luôn bào vệ cậu rất tốt.
Lần này quả thực là lỗi của cậu, nói xấu tư tế là cấm kỵ, bất luận là lúc nào cũng không được nói.
Nhiêu Hòa trịnh trọng nói: “Sau này, ngươi không được phép nói chuyện một mình với bắt kỳ tư tế nào ngoại trừ tổ mẫu của ngươi. Nếu có tư tế đến gặp ngươi, ngươi chỉ cần nói là không hiểu gì rồi để họ đến gặp ta, ta sẽ xử lý. Có nhớ không?”
Trình Tùy cười toe toét nói: “Đã nhớ kỷ, ngươi đánh ta đau quá. Ta cũng không có cố ý. Ta biết rồi, ta sẽ không thể để cho người khác mượn cớ hại ta."
Nhiêu Hòa khịt mũi nói, "Ngươi không cố ý thì cũng đánh ngươi nếu không ngươi sẽ không có nhớ kỹ. Chuyện này coi như còn nhẹ nhàng.”
Thấy sắp về đến nhà, Tùy nhanh chóng thì thầm: "A phụ, đừng nói với a mẫu, ta hứa sẽ thay đổi."
Nhiêu Hòa tức giận nói: "May là trong nhà có người mà ngươi sợ. Nếu không, ta nghĩ ngươi sẽ gây ra chuyện lớn.”
—————————