Ma Đế Nghịch Thần

Chương 71: Đại Nguy!

Liễu Băng NghiGương mặt tuyệt sắc, dung nhan khiến hoa hờn nguyệt thẹn, phiêu linh như tiên tử. Nàng minh tuệ không linh, thanh lãnh tuyệt đại, diện mạo vô hạ, môi mọng đem theo một nụ cười nhàn nhạt.

“Đa tạ các hạ vừa rồi đã ra tay tương trợ.” Giọng nói khiến người nghe như tắm gió xuân, từng tia dịu nhẹ luôn thoang thoảng bên tai, như câu hồn đoạt phách, như vưu vật thế gian!

Đôi mắt thanh niên Diệt Chúng Sinh sáng bừng, nhìn chằm chằm thiếu nữ khuynh quốc trước mặt mà không hề chớp mắt. Rất nhanh, hắn đã kiềm chế tâm tình lại, biết bản thân vừa rồi đã thất thố nhưng vẫn cố gắng tỏ ra vẻ bình thản, không hề chột dạ.

Tay vẫn không ngừng bắt pháp quyết duy trì trận pháp, đôi mắt lơ đãng nhìn đi hướng khác rồi chậm rãi đáp lời cô ta: “Không có gì to tát đâu, nếu các hạ bị đánh gục thì sẽ chẳng còn ai có chút sức phản kháng trước đầu súc sinh này, tại hạ làm vậy cũng vì nghĩ cho bản thân mà thôi.”

Liễu Băng Nghi nghe câu trả lời của A Diệt, mặt vẫn không đổi sắc mà chân thành nói: “Thϊếp thân trước giờ không muốn mang nợ bất kì ai, ơn cứu nguy của các hạ ngày hôm nay, sau này có dịp chắc chắn sẽ trả lại.”

Dứt lời, không đợi cho A Diệt đáp lại, cô ta liền phóng nhanh tới phía đầu mãnh thú đang bị vây nhốt. Nhìn qua cô ta đã biết trận pháp này tuy rắn chắc, nhưng cứ bị cự viên không ngừng công kích như thế thì chẳng bao lâu nữa sẽ bị đánh vỡ mà thôi. Cô ta muốn thu hút sự chú ý để nó không có thời gian đánh lên lớp màng chắn nữa, câu giờ cho tới khi kết giới trên đỉnh núi khai mở.

A Diệt vẫn đứng im tại chỗ điều chỉnh pháp trận sao cho có thể chống đỡ được thời gian thật lâu. Đây là một bộ trận đồ có tác dụng vây nhốt kẻ địch, mang phẩm chất cực cao, hắn đã thu được khi càn quét doanh trại các thế gia tại bảo tàng Chân Giải.

Hài đồng Sửu Nhi và khỉ con Kim La không quan tâm tới phương diện pháp trận lắm, nên đa phần các vật phẩm liên quan đến trận pháp đều cho A Diệt nắm giữ. Thời gian qua hắn đã nghiên cứu rất nhiều về pháp trận, tuy chưa thể tự tay bày ra pháp trận được nhưng dựa vào trận đồ mà bố trí thì đã có thể thực hiện.

Nếu cứ bị công kích như vậy thì trận pháp này chỉ duy trì được chừng thời gian một bữa cơm nữa thôi. Nhưng Liễu Băng Nghi mà có thể khiến cho đầu cự viên kia ngừng tấn công lên màng chắn, thì trận pháp thoải mái duy trì được vài canh giờ.

Cánh tay thon dài trắng nõn phất nhẹ, một tấm nguyên phù trắng tinh bay tới ngay dưới chân cự viên rồi bạo khởi. Lập tức, cả một khoảng đất rộng dày đặc tuyết đọng, trên không trung có vô số bông tuyết rơi xuống lả tả, bầu không khí bên trong phạm vi pháp trận như giữa ngày đông giá rét.

Thân ảnh mềm mại thanh diễm phóng vào bên trong pháp trận, vừa tiếp xúc với lớp tuyết tốc độ của cô ta đã tăng lên rất nhiều. Như một bóng trắng vụt qua dưới trời đông, như những tồn tại bí ẩn trắng tinh tại nơi lạnh giá, thiếu nữ họ Liễu trở nên cường đại vô cùng. Sức mạnh của bản thân cộng hưởng với môi trường bên ngoài, mọi năng lực của cô ta đều bạo tăng!

Tiếng xé gió vang lên, mơ hồ có thể trông thấy một bóng trắng lướt qua lướt lại, cứ mỗi cái lướt ngang đó là trên thân cự viên lại có thêm một vết trầy xước! Ngoài ra tại vị trí bị công kích trên thân thể, còn có dấu hiệu đông kết lại thành băng, hàn khí bốc lên lạnh buốt.

Độc Nhãn Viên rống giận, hai nắm đấm to lớn không ngừng vung loạn muốn đánh trúng thân ảnh nhân loại đáng ghét đang công kích nó. Bóng trắng linh hoạt né tránh, sau đó vẫn tiếp tục di chuyển lả lướt chém lên thân thể cự viên.

Nếu ở bên ngoài, đầu cự viên hoàn toàn có thể đi ra khỏi phạm vi tuyết rơi này, khiến Liễu Băng Nghi mất đi địa lợi. Nhưng hiện tại bị vây trong pháp trận, nó hoàn toàn bị cô ta vây chém, tốc độ ra quyền không thể nhanh bằng tốc độ tránh né của bóng trắng được.

“Không hay rồi, súc sinh này càng tấn công màng chắn dữ dội hơn!” Họ Diệt đổ đầy mồ hôi, liên tục thúc dục trận đồ điều chỉnh pháp trận lên mức cao nhất.

Đầu cự viên không thể đánh trúng thân ảnh nhỏ bé đang công kích bản thân, nó liền không thèm để ý nữa mà tiếp tục vung đấm không ngừng đánh lên vách ngăn! Thấy công kích thông thường không thể gây tổn thương cho hung thú này mảy may, nữ tử họ Liễu bắt đầu dùng tới thần thông.

“Nam nhân chúng ta sao có thể để cho một nữ tử phải chống đỡ trước đầu súc sinh này một mình được chứ!”

Ngay khi lời nói này vang lên, thì đã có hai thân ảnh từ hai hướng khác nhau phóng tới, tiến vào bên trong trận pháp. Màng chắn do trận pháp này tạo ra, từ trong không thể ra được bên ngoài, nhưng từ bên ngoài thì có thể dễ dàng đi xuyên qua vách ngăn mà vào trong.

Hai người vừa tới chính là Tiêu Huyền và Thạch Phong, trông bộ dáng cả hai đều thảm hại khó nhìn vì trước đó đã ăn trực diện một quyền của cự viên. Bọn họ bạo phát toàn bộ nguyên lực, võ thuật xen lẫn thần thông đều tung hết ra, công kích như vũ bão tới cái thân thể to lớn ấy.

Bị ba thiên kiêu không ngừng công kích, đầu Độc Nhãn Viên trở nên điên cuồng, nhưng nhất thời không thể làm gì được vì cả ba kẻ này đều tinh ranh, linh hoạt vô cùng. Mà trong phạm vi trận đồ này khá chật hẹp đối với thân thể to lớn của cự viên, khiến nó không thể bộc phát toàn bộ tốc độ được.

Nhận công kích quá nhiều khiến trận pháp tiêu hao rất nhiều năng lượng, trông thấy viên nguyên thạch trung phẩm làm nguồn cung cấp năng lượng cho toàn bộ pháp trận, đã trở nên trong suốt rồi vỡ vụn. A Diệt không chút tiếc của liền ném ra một khối nguyên thạch trung phẩm khác thay thế vào vị trí đó, giúp trận pháp tiếp tục được duy trì.

Tuy chỉ cần vài chục khối nguyên thạch hạ phẩm đã có thể duy trì trận pháp, nhưng A Diệt dùng luôn nguyên thạch trung phẩm làm nguồn năng lượng. Hắn biết phân biệt nặng nhẹ, nếu để đầu ma thú này thoát được ra thì chính bản thân hắn cũng khó dữ mạng, đã vậy thì quan tâm vài viên trung phẩm nguyên thạch làm gì chứ.

“Dù sao diệt sát những thí sinh khác ta đã thu được rất nhiều thứ có giá trị rồi, hiện giờ quan trọng nhất vẫn là cố gắng duy trì pháp trận tồn tại trong thời gian lâu nhất có thể.” Hắn tự nhủ.

"Ầm!" Thêm một quyền lên vách ngăn khiến lớp màng chắn này run lên bần bật, đầu cự viên lại chuyển mục tiêu lên bức tường năng lượng đang vây nhốt nó.

“Không ổn rồi, súc sinh này không chú ý tới chúng ta nữa mà đã toàn lực công kích pháp trận!” Tiêu Huyền sắc mặt khó coi lẩm bẩm.

Tuy thần thông của ba người họ có thể gây chút thương tích nhỏ trên thân cự viên, nhưng cũng chỉ được tới đó mà thôi. Muốn đánh ra một vết thương nghiêm trọng là hoàn toàn không thể, căn bản vì chênh lệch giữa hai bên quá lớn.

Trông thấy mấy tấm màng chắn xung quanh run rẩy liên tục như sắp vỡ ra. Tiêu Huyền nhìn về phía A Diệt, lên tiếng hỏi: “Vị huynh đệ này, không biết pháp trận của cậu có thể chống đỡ được trong bao lâu?”

Họ Diệt đang toàn lực khống chế trận đồ, nghe vậy liền đáp: “Nếu cứ bị súc sinh đó công kích liên tục như vậy, không đến thời gian nửa bữa cơm nữa sẽ tan vỡ hoàn toàn!”

Nghe câu trả lời này sắc mặt ai nấy đều trở nên khó coi, gã Thạch Phong lên tiếng: “Bọn ta sẽ dốc toàn lực ngăn cản nó tấn công màng chắn, ngươi hãy cố gắng sao cho trận pháp duy trì được thời gian lâu nhất.”

Sau đó ba người họ lại tiếp tục gây nhiễu loạn đầu cự viên, trên người có vật phẩm gì dùng được đều ném ra hết, nhất thời câu thêm được chút thời gian. Nhưng điều gì đến cũng sẽ đến, đầu Độc Nhãn Viên đã chịu hết nổi mà ra đòn điên loạn hơn, còn ba người kia thì đã thấm mệt, không thể ngăn cản nhiều hơn nổi nữa.

Cự viên gầm lớn, toàn thân bạo phát huyết sắc nguyên lực, uy áp của tứ giai ma thú đè nén khiến sắc mặt ai nấy đều tái nhợt. Ầm một tiếng, cú quyền hung hăng của cự viên đánh tan lớp màng chắn, tất cả chín cây trận kỳ đều gãy đổ rồi bị thổi bay!

“Phốc!” Cả ba kẻ kia vì ở gần Độc Nhãn Viên nhất, bị luồng khí tức mạnh mẽ áp bách ập thẳng tới mặt. Mỗi người đều phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay ngược ra sau, nằm bất động trên mặt đất!

“Phụt!” Trận pháp bị hủy khiến A Diệt bị phản vệ, miệng hộc máu, toàn thân vô lực ngã khụy xuống.

Con mắt đỏ ké đầy sát khí của Độc Nhãn Viên nhìn thẳng tới thân ảnh họ Diệt phía xa, nó biết hắn ta chính là kẻ đã tạo nên những vách ngăn vây nhốt nó lại. Sát khí bạo khởi, thân hình to lớn của cự viên chợt lóe đã hóa thành một cái bóng huyết sắc phóng nhanh tới phía A Diệt!

“Không được!” Liễu Băng Nghi trông thấy cảnh này liền hét lên, mặc kệ miệng vẫn đang tràn ra máu tươi, vội vàng đứng dậy phóng nhanh đi muốn cứu viện. Nhưng thương thế của cô ta đã quá nặng, chỉ mới chạy được chừng một trượng đã lập tức sấp mặt xinh xuống đất.

Diệt Chúng Sinh ngẩng đầu lên, trong con ngươi hắn phản chiếu hình ảnh một cú đấm to lớn đã phóng tới ngay trước mặt, uy áp mãnh liệt đè nén khiến thân thể hắn không thể cử động nổi! Lông tóc toàn thân dựng đứng, chưa một lần nào hắn cảm thấy nguy cơ mãnh liệt như lúc này, một cảm giác chắc chắn phải chết.

Chênh lệch thực lực quá lớn, không có một thủ đoạn bảo mệnh nào trên người hắn có thể cứu được hắn lúc này. Chỉ có thể nói là thập tử vô sinh!