“Sao vậy?” Sầm thị nhìn ông ấy một cái, thần sắc nhàn nhạt. Nàng ấy dán lên mông lạnh của Hứa tam gia mười mấy năm như vậy, Hứa tam gia đối với nàng ấy chỉ còn lại chán ghét.
Hứa tam gia hít vào một hơi thật sâu, đè nén sự chấn động dưới đáy lòng.
Giọng nói run run, không tự giác đè thấp giọng, lộ ra sự ôn nhu: “Không sao đâu, không cẩn thận bị sặc thôi.”
Sầm thị tạm ngừng đũa, yên lặng rót chén nước cho ông ấy, rồi không nói gì nữa.
Ánh mắt của ba vị cữu cữu Hứa gia đồng thời dừng trên người Lục Triều Triều.
Hứa gia chịu khổ diệt môn?
Lục Viễn Trạch dưỡng ngoại thất?
Ba vị cữu cữu liếc nhau, đều nhìn thấy đáy mắt khϊếp sợ của đối phương.
Hứa Ý Đình không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, toàn bộ quá trình siết chặt nắm tay.
Sau bữa tối, không chút rề rà, mấy huynh đệ liền tới thư phòng lão thái phó.
“Huynh có nghe thấy tiếng lòng của Triều Triều không?”
“Huynh nghe thấy tiếng lòng của Triều Triều sao?” Hứa nhị gia và Hứa tam gia trăm miệng một lời.
Giữa trán Lão thái phó đổ mồ hôi lạnh, Hứa Ý Đình nhẹ nhàng thở ra một hơi trầm đυ.c: “Chỉ e chỉ có mấy người chúng ta nghe thấy.”
“Cũng không biết là thật hay giả.” Hứa tam gia thấp giọng lẩm bẩm.
Trước mắt hiện lên dung mạo của thê tử, trong lòng tầng tầng lớp lớp đau đớn.
Hứa Ý Đình lộ ra ánh mắt thâm thúy, không ai rõ ràng hơn ông, việc này là thật! Ông chưa từng nói cho bất kỳ ai việc ông muốn gánh tội thay.
“Đây có lẽ là cơ duyên mà trời cao ban tặng Hứa gia. Tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.”
“Triều Triều e là khác hẳn với người thường.” Lão thái phó vuốt râu.
Lão thái phó đoán có lẽ chỉ có người có quan hệ huyết thống mới nghe thấy.
Có quan hệ huyết thống mới nghe được.
Nhưng lão thái thái lại không nghe thấy, đại khái là bởi vì thân thể lão thái thái không tốt, hàng năm trên triền miên giường bệnh.
“Trước tiên hãy phái người đi điều tra Lục Viễn Trạch. Năm đó hắn chỉ tay thề với trời mới cưới được Vân Nương. Nếu hổ thẹn với Vân Nương, ta nhất định khiến hắn sống không bằng chết!” Đáy mắt Hứa Ý Đình lộ ra sự tức giận mãnh liệt, mấy huynh đệ thảo luận trắng đêm.
Mãi đến lúc chạng vạng, Lục Viễn Trạch mới khoan thai tới muộn.
Dựa theo hiểu biết nhiều năm của ông ta với Hứa thị, Hứa thị sớm đã thay ông ta tìm lí do thỏa đáng.
Bà chắc hẳn đã giải vây cho mình.
Nhưng ai ngờ vừa tới cửa.
“Con rể là quý nhân công việc bận rộn, Hứa gia không đáng để ngươi phải tới một chuyến.” Lão thái phó hiếm khi giận dữ.
Thành thân 18 năm, Vân Nương cũng không dám về nhà!
Thái độ Lục Viễn Trạch rất cung kính: “Phụ thân, từ sau khi thành thân với Vân Nương, Viễn Trạch không tới cửa là con rể bất hiếu.” Ông ta quỳ gối trước cửa, dập đầu thật mạnh tạ tội.
Lục Viễn Trạch hít phải đầy bụi trong mũi, đáy mắt không vui.
Hứa thị đã không giải vây thay ông ta.
Ở Hứa gia, Lục Triều Triều cực kỳ được sủng ái, hai vị cữu cữu Hứa gia, sinh năm ca ca. Chỉ có Hứa tam gia không có con nối dõi.
Lục Triều Triều, coi như là nữ nhi duy nhất.
Mấy tẩu tử ôm hôn thân thiết, Lục Triều Triều rất thích bầu không khí ấm áp ở Hứa gia.
【 Nếu cha mẹ hòa li thì tốt rồi, đạp ngã tra cha, thật tốt mà. 】dưới đáy lòng tiểu nha đầu sâu kín thở dài.
Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ, Hứa thị bị thao túng gần 20 năm, hết thảy còn cần có thời cơ.
Còn cần phải đè nát cọng rơm cuối cùng của mẫu thân!
Hứa thị nghe nữ nhi nói, thần sắc ảm đạm, hòa li? Nói dễ hơn làm.
Ba nhi tử của bà phải làm sao đây?
Trước khi tới giờ giới nghiêm, Lục Viễn Trạch đè hỏa khí xuống, đón Hứa thị hồi phủ.
Vừa lên xe ngựa, sắc mặt ông ta đột nhiên sa sầm.
“Vân Nương, không phải đã nói tạm thời không trở về Hứa gia sao?” Đêm thành thân đó, ông ta kéo ống quần cho Hứa Thời Vân xem đầu gối sưng đỏ do quỳ ba ngày ba đêm.
Ông ta nói, biết Hứa gia khinh thường ông ta nên khi nhìn thấy phụ huynh thì không dám ngẩng đầu, trong lòng vô cùng áp lực.
Dỗ Hứa thị đoạn tuyệt với nhà mẹ đẻ.
【 Mẫu thân, ông ta lại tẩy não người!! 】 Lục Triều Triều tức giận đến kêu to.
Mà giờ phút này.