Vừa lúc Lục Triều Triều tỉnh ngủ, chép chép miệng.
【 Áo bông nhỏ, không được! Ta mới là áo bông nhỏ vĩnh viễn không lọt gió của mẫu thân! 】
【 Nàng ta lọt gió, nàng ta lọt gió! Trước ngày mẫu thân lâm bồn một tháng, nàng ta căn bản không về nhà cũ. Nàng ta đi hầu hạ ngoại thất ở cữ đó. 】
【Không ai có thể đoạt vị trí áo bông nhỏ của ta! Hừ hừ… Băt nạt ta không nói được, chờ ta biết nói, sẽ mắng ngươi máu chó phun đầy đầu! 】
Tay Hứa thị ôm Lục Vãn Ý chậm rãi cứng đờ.
Đầu ngón tay Hứa thị nhẹ nhàng run rẩy.
“Tẩu tử sao vậy?” Lục Vãn Ý cười tủm tỉm, dáng vẻ thân thiết.
Lúc Lão thái thái sinh nàng ta, tuổi đã già, nàng ta cũng được xem như nữ nhi già rồi mới có.
Cũng vì lão thái thái lớn tuổi, nên vẫn luôn do Hứa thị giáo dưỡng nàng ta. Hứa thị đối với nàng ta trút xuống bao nhiêu tâm huyết, còn nhiều hơn so với hài tử thân sinh.
“Tẩu tử, lần trước chuyện của tân khoa Trạng Nguyên…” Gò má Lục Vãn Ý ửng hồng, hơi ngượng ngùng.
Lục Vãn Ý khẽ cắn môi dưới, nàng ta năm nay đã mười chín, không thể lại kéo dài.
“Lần trước tẩu tử nói sẽ giúp Vãn Ý hỏi thăm.” Tân khoa Trạng Nguyên cưỡi ngựa dạo phố, nàng ta lúc đứng xem đã coi trọng, nhìn dáng vẻ đó nghiễm nhiên đã động tâm.
Nếu không nghe thấy tiếng lòng của Lục Triều Triều, có lẽ hiện tại Hứa thị sớm đã đồng ý.
Nhưng bây giờ…
Hứa thị sờ ngọn tóc nàng ta: “Năm đó ta ăn mặc áo cưới vào cửa, muội mới biết đi, nghiêng ngả lảo đảo xông lên ôm lấy chân ta, kêu ta là mẹ.”
“Chuyện này, đến nay ta cũng không quên được. Ta thương muội so với mấy nhi tử còn nhiều hơn vài phần.”
Lục Vãn Ý ngẩn ra, dường như không dám nhìn vào mắt bà, hơi dời mắt.
“Khi đó tuổi nhỏ, làm loạn đáng chê cười, may mắn tẩu tử coi muội như thân nữ nhi.” Lễ nghi của nàng ta, đều do Hứa thị dạy dỗ.
Hứa thị nhìn nàng ta thật sâu một cái: “Tân khoa Trạng Nguyên, ta sẽ thay muội để ý, nhưng rốt cuộc ta cũng chỉ là tẩu tử của muội, việc hôn nhân còn cần mẫu thân quyết định.”
Lục Vãn Ý mím môi, miễn cưỡng đồng ý.
Nếu là trước kia, Hứa thị sớm đã đảm đương mọi việc, đem bức họa của nam nhân tốt toàn kinh thành, bao gồm cả gia thế phẩm tính đều điều tra rõ ràng, đưa tới trước mặt nàng ta để nàng ta chọn.
Trọng lượng của Hứa gia ở kinh thành, có thể thấy được.
Nếu Hứa thị chịu làm mai, việc hôn nhân của Lục Vãn Ý có thể cao hơn một bước.
Nhưng hôm nay, bà đẩy cho mẫu thân.
Mẫu thân từ nông thôn đến, lại không có bằng hữu, có thể tìm được ai trong sạch?
Đợi Lục Vãn Ý rời đi, sắc mặt Hứa thị đột nhiên trầm xuống.
“Phu nhân, trước đó không phải người nói, đệ tử dưới trướng lão thái phó rất có tài, muốn đề cử hắn cho Vãn Ý cô nương sao?” Đăng Chi vừa từ khố phòng chuẩn bị tốt lễ cho ngày mai.
“Ngươi đi tra một chút, hai tháng trước nàng ta có trở về nhà cũ Thanh Khê hay không.” Thanh Khê cách kinh thành ba ngày đường, có thể tra được dấu vết.
Đăng Chi dừng một chút, ngay sau đó đồng ý.
Bữa tối, Lục Nguyên Tiêu vừa từ thư viện trở về.
Cả người mỏi mệt, tựa như bị rút mất xương cốt.
“Mẫu thân, con tới bồi người dùng bữa.” Lục Nguyên Tiêu kiên cường giữ gương mặt tươi cười, cậu muốn bổ khuyết việc học trong quá khứ, nhưng tưởng tượng thật hoàn hảo, hiện thực lại thật trầy trật, hôm nay cậu đã cố hết sức để học.
“Nguyên Tiêu công tử thật hiểu chuyện.” Trong lòng Đăng Chi đoán rằng có tam công tử bên cạnh, trong lòng phu nhân cũng sẽ dễ chịu hơn vài phần.
“Cũng không biết nhị ca con khi nào mới trở về.” Hứa thị thở dài.
“Nhị ca ra ngoài học tập, năm trước vốn đã có thể trở về nhà.” Nguyên Tiêu thấp giọng nói.
Hai mẹ con cơm nước xong xuôi, Lục Nguyên Tiêu liền nói: “Con muốn đi nhìn muội muội.” Nói xong thì chui vào gian bên cạnh.
“Tình cảm của hai huynh đệ thật ra rất tốt.” Đăng Chi che miệng vui mừng.
Tiểu Triều Triều vừa nhấc mắt đã nhìn thấy tam ca đáng thương.