Cả Nhà Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 33

Lục Viễn Trạch có lòng tự trọng rất lớn.

Năm đó ông ta cầu hôn Hứa gia đích nữ đã bị người ta ngầm cười nhạo.

Hứa gia là quan nhất phẩm, mấy huynh đệ trong nhà đều là nhân trung long phượng, đối với nữ nhi duy nhất Hứa Thời Vân thương yêu tận xương tủy. Đó là đích nữ nhà cao cửa rộng chân chính.

Còn Trung Dũng hầu phủ thì sao, sau khi lão hầu gia qua đời, hầu phủ đã thành cái vỏ rỗng.

Cũng bởi vì thân thể Lục Viễn Trạch không tốt, từ nhỏ phải theo văn lại càng bước bước gian nan.

Cầu hôn con gái Hứa gia, thật sự là si tâm vọng tưởng.

Ai ngờ Hứa Thời Vân bị cái túi da tốt đẹp của ông ta lừa, không phải ông ta thì không gả.

Sau khi xuất giá, vô tình biết Lục Viễn Trạch khi đối mặt với phụ huynh của bà thì tự ti, bà vì lòng tự trọng của Lục Viễn Trạch đã chặt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ.

Giờ đây, bà là chính tam phẩm cáo mệnh phu nhân, phẩm cấp so với Lục Viễn Trạch còn cao hơn.

Tuy cấp bậc quan lại và cáo mệnh không thể so sánh, nhưng trong lòng bà cũng có sự vui sướиɠ âm thầm.

“Vân Nương tâm tính thuần lương, hiền lương rộng lượng, cáo mệnh là Vân Nương nên có được. Thật ra là ta vô dụng, không thể thỉnh cho Vân Nương một cái cáo mệnh trở về.” Lục Viễn Trạch nhẹ nhàng nói.

Năm đó phụ thân đã từng vì mẫu thân thỉnh phong cáo mệnh, lại bị bệ hạ cự tuyệt.

Ông ta bây giờ như bị tát một cái vang dội.

Hứa thị cười không nói, nếu là thường ngày, chỉ sợ bà đã tự hạ thấp mình để lấy lòng ông ta?

“Cha mẹ ra khỏi ngục, đại ca thăng chức, ngày mai ta muốn hồi phủ một chuyến.” Hứa thị cười nhạt, bây giờ bà đã hận không thể lập tức về nhà.

Lục Viễn Trạch khẽ ừ một tiếng.

“Nên tới cửa chúc mừng.”

【 Tra cha đang tức chết đó, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. 】

【 Còn đưa tới cơ duyên cho Hứa gia, xứng đáng xứng đáng, lêu lêu lêu… 】 tiểu gia hỏa phun nước miếng không ngừng, câu này làm sự buồn bực ở đáy lòng Hứa thị tan vài phần.

Hứa thị hồi phủ không bao lâu.

Lục Vãn Ý đã tự mình đem quyền quản gia đưa tới.

“Tẩu tử, tẩu rốt cuộc đã hồi phủ. Này… quyền quản gia này, không phải muội giành, là đại ca mạnh mẽ đưa tới.” Nàng ta tay chân luống cuống giải thích, mắt đỏ hoe.

Hứa thị thật lòng yêu thương nàng ta, lúc bà vào cửa Lục Vãn Ý mới ba tuổi.

Lúc ấy lão gia thân thể không tốt, lão thái thái chờ trắng đêm.

Lục Vãn Ý đã ngủ trong phòng bà, là một tay bà ngày ngày dỗ dành.

“Ta sao lại trách muội, hai ta thân như mẹ con, ta còn không biết cách làm người của muội sao?” Bà thấy tay Lục Vãn Ý lạnh, còn cố ý bưng một ly trà tới cho nàng ta ủ ấm.

Là trà Long Tỉnh Lục Vãn Ý thích nhất.

Lục Vãn Ý hầm hừ một tiếng: “Đại ca không phân biệt trắng đen trách tội tẩu tử, trở về muội sẽ tìm huynh ấy tính sổ!”

“Nếu huynh ấy dám bắt nạt tẩu, muội sẽ không nhận huynh ấy là đại ca!” Dáng vẻ buồn bực của nàng ta làm trong lòng Hứa thị ấm áp.

Ở Lục gia này, chắc có lẽ chỉ có Lục Vãn Ý đối xử thiệt tình với bà thôi?

“Trong lòng Đại ca muội thật sự có ta sao?” biểu tình Hứa thị hoảng hốt, bất giác nỉ non một câu.

Lục Vãn Ý giật mình, ngay sau đó thân mật lôi kéo Hứa thị.

“Đại tẩu, đại ca muội tuy rằng hơi khốn nạn một chút, nhưng đối với tẩu là thật lòng. Năm đó huynh ấy quỳ ba ngày ba đêm ở trước cửa Hứa gia, mới cưới được bảo bối về nhà mà.”

“Tẩu nhìn xem nhiều năm như vậy, bên người huynh ấy một cái oanh oanh yến yến cũng không có. Cả kinh thành đều biết huynh ấy si tình.”

“Nếu huynh ấy làm bậy, muội nhất định là người đầu tiên không chấp nhận.”

“Muội là áo bông nhỏ tri kỉ của tẩu tử, muội thay tẩu mật báo. Mấy kẻ tạp nham bên ngoài, một kẻ cũng đừng nghĩ tiến vào được!” Lục Vãn Ý cười nhạo một tiếng, thân mật dựa vào đầu vai Hứa thị.

Hứa thị yên lòng.