Cả Nhà Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 28

Lúc Hứa thị tiến vào, dư quang liếc đến phụ thân và đại ca quỳ gối ở giữa, minh quân uy nghiêm ngồi trước điện, bà rũ đầu phủ phục trên mặt đất.

“Thần phụ bái kiến bệ hạ.” Hứa thị đổ mồ hôi toàn thân.

Tuyên Bình Đế không nói gì, nhẹ nhàng vẫy tay.

Thái giám liền trình lên giấy và bút mực, thái giám sắc nhọn nói: “Thỉnh Trung Dũng hầu phu nhân đề bút viết mấy chữ.”

Trong lòng Hứa thị kinh hoàng, nhưng bà đã là phụ nhân trải việc đời, giờ phút này trên mặt hiện ra vài phần trầm tĩnh.

Bà giơ tay đề bút, mọi người không thấy bà viết gì, thái giám ở trước mặt lại khẽ run mày.

Một lát sau, Hứa thị buông bút, một lần nữa quỳ xuống.

Thái giám mang bút mực trình đi lên.

Tuyên Bình Đế nhìn tám chữ to trên giấy, trầm mặc thật lâu.

Hứa lão thái gia râu tóc trắng xóa, ông tuy là văn thần, nhưng thiết cốt kiên cường, sống lưng thẳng tắp quỳ trên mặt đất.

Vốn định lấy cái chết chứng minh trong sạch.

Nhưng thấy bệ hạ triệu nữ nhi đến, Hứa lão thái gia lại rơi nước mắt.

“Bệ hạ, lão thần nhận…” Lời nhận tội còn chưa nói xong.

Tuyên Bình Đế đã thoải mái cười to, vỗ tay: “Tốt! Tốt! Tốt cho một cái trời yên biển lặng, vạn vật thái bình!”

“Tốt!” Tuyên Bình Đế từ sau bàn đứng lên, trực tiếp đi xuống bậc thang bạch ngọc.

Bước tới đỡ Hứa lão gia đang quỳ trên mặt đất lên.

“Lão thái phó, là trẫm trách oan ngươi. Hứa gia các ngươi, đối với Bắc Chiêu trung thành tận tâm, nhiều thế hệ trung lương, ngay cả nữ nhi trong phủ cũng hết lòng vì Bắc Chiêu phụng hiến.” Tuyên Bình Đế rất cảm khái.

“Kẻ tố cáo Hứa gia đúng là ý đồ đáng chết!” Tuyên Bình Đế giữa mày nhiễm lệ khí.

Thái giám phía sau trình huyết thư lên: “Đây là đồ đào được ở Hứa gia hôm đó.”

Hứa lão thái gia run rẩy bò dậy, nhìn những chữ viết bằng máu mà ngẩn người.

Vật này mặt trên sao chép kinh Phật bằng máu tươi, có thể thấy được sự thành kính. Cùng với câu, nguyện lấy ba mươi năm thọ mệnh khẩn cầu Bắc Chiêu quốc thái dân an, nguyện bệ hạ bình an, phúc thọ lâu dài.

Dưới góc còn ghi tên của toàn bộ con cháu Hứa gia.

Chữ viết mỗi người khác nhau, trên mỗi cái tên đều ấn dấu tay bằng máu.

“Con cháu Hứa gia làm rất tốt.” Tuyên Bình Đế gật đầu.

Trái tim Hứa lão gia run lên.

Trong nhà chỉ có Hứa Thời Vân biết bút tích của mọi người!

Nhưng nó chưa bao giờ để lộ ra ngoài!

Lòng bàn tay Hứa Thời Vân đổ đầy mồ hôi lạnh.

May mắn, bà chưa từng nói với Lục Viễn Trạch chuyện bà biết được bút tích của cả nhà.

Nếu không phải bà đã đổi tượng gỗ, chỉ e hôm nay Hứa gia nhất định máu chảy ba thước!

“Thần phụ tuy thân là nữ nhi, nhưng từ nhỏ được cha mẹ dạy bảo, Hứa gia nhi nữ đều có nghĩa vụ phải báo đáp triều đình! Trên dưới Hứa gia coi đây là tín niệm.”

“Thần phụ ở hậu viện, chỉ có thể ngày ngày khẩn cầu trời cao cầu bệ hạ thêm phúc thêm thọ.”

“Đã làm bệ hạ chê cười.” Hứa thị cúi đầu.

Hoàng đế cười sang sảng.

“Hứa ái khanh, các ngươi dạy dỗ ra một nữ nhi tốt, Hứa gia nhất tộc đều rất tốt!”

Ông lại nâng Hứa Ý Đình dậy.

Hứa Ý Đình là Hứa gia trưởng tử, đại ca ruột của Hứa Thời Vân.

“Ấm ức cho Hứa ái khanh.” Tâm tình Hoàng đế dường như rất tốt, vốn còn kiêng kị Hứa gia có địa vị cao, nhưng giờ phút này cũng biến mất.

Ông vỗ vai Hứa Ý Đình: “Hứa gia đối với Bắc Chiêu trung thành tận tâm, thiên địa chứng giám. Người đâu, sắc phong Hứa ái khanh là thượng thư, nhậm chức ngay hôm nay!”

Mặt Hứa Ý Đình lạnh lẽo, cả người cực kỳ trầm tĩnh, lúc này cao giọng quỳ xuống: “Thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ!”

“Tốt!” Ánh mắt Hoàng đế đều là ý mừng.

“Hứa thị tuy thân là phụ nhân khuê các, nhưng tấm lòng hướng tới Bắc Chiêu, phong làm tam phẩm cáo mệnh. Tiếp chỉ.” Hoàng đế đối với câu lấy ba mươi năm thọ mệnh đổi lại bệ hạ bình an cảm thấy được an ủi trong lòng.

Lục Triều Triều ngoài cửa dựng lỗ tai lên【 Hahaha, tra cha lăn lộn 36 năm, dựa vào công đức của tổ tiên mới trèo tới quan tứ phẩm.】

【Nương ta là tam phẩm, làm tra cha tức chết mà! 】

Hứa Ý Đình trong ngự thư phòng hai mắt mơ màng.

Ông bị ảo giác sao?