Cả Nhà Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 26

Trong lòng Hứa thị nặng trĩu, không nhìn Lục Nguyên Tiêu một cái.

Lục Nguyên Tiêu nước mắt lưng tròng bước từng bước một theo sau mẫu thân.

“Nương, con biết sai rồi.” Lúc này cậu mới kinh ngạc phát hiện ra bản thân mình rốt cuộc gặp phải bao nhiêu nguy hiểm.

Ba ngày nay, cậu hoàn toàn đánh mất chính mình.

Nếu không bị mẫu thân phát hiện, chỉ e cậu đã không còn cơ hội quay đầu.

“Nương, người đừng mặc kệ con. Là nhi tử nhầm đường lạc lối, chọc giận mẫu thân.” Lục Nguyên Tiêu theo Hứa thị vào phòng, lập tức quỳ xuống đất.

Đăng Chi lén gạt lệ, hầu gia nuôi ngoại thất, ngoại thất còn sinh nhi nữ, cả phủ đều gạt phu nhân, ba nhi tử thì không nên thân. Tình cảnh phu nhân gian nan có ai biết đâu?

Hốc mắt Hứa thị đỏ lên, nâng nhi tử dậy: “Là nương ít để ý tới con, để người ta lợi dụng chỗ sơ hở.”

Rõ ràng nhi tử lúc nhỏ hiểu chuyện nghe lời, sao lớn lên lại thành như vậy?

Đáy lòng bà ấm ức, không có người để nói ra, cũng không có người đáng tin.

Hứa thị tự mình chọn lựa người hầu bên cạnh cậu, giờ mới phát hiện ra, trong viện cậu vậy mà không có người đáng tin.

Đáy lòng bà nghĩ mà sợ.

【 Ôi, phụ thân dưỡng ngoại thất, nhi nữ của ngoại thất thông minh lanh lợi, hài tử của mẫu thân, không phải tàn phế thì là ăn chơi trác táng, không chí tiến thủ, còn bị từ hôn, phải sống sao đây? Hoàn toàn đối lập luôn. 】 Triều Triều thở dài.

【 Tam ca đúng là không biết cố gắng mà. 】

Lục Nguyên Tiêu đang khóc thút thít bỗng cứng người lại.

Dưỡng…

Dưỡng cái gì?

Phụ thân, dưỡng ngoại thất?!!

Cậu đột nhiên ngẩng đầu.

“Không phải do mẫu thân sai, là tại Nguyên Tiêu ý chí không kiên định, là Nguyên Tiêu ham chơi. Là Nguyên Tiêu ỷ vào sự sủng ái của cha mẹ nên không đúng mực.” Cậu nói xong dừng một chút, không dấu vết đánh giá mẫu thân.

Mẫu thân không biết từ bao giờ đã tiều tụy đi rất nhiều, trên mặt đã lâu không thấy nụ cười.

“Cha mẹ không thể vĩnh viễn làm chỗ dựa cho Nguyên Tiêu. Nguyên Tiêu… Cũng phải nỗ lực tiến lên. Sau này mẹ đều phải dựa vào các con.” Hứa thị nhẹ giọng nói, ánh mắt hơi hoảng hốt.

“Cha yêu thương mẫu thân, cùng mẫu thân nổi danh là phu thê ân ái ở kinh thành. Ở kinh thành ai cũng hâm mộ mẫu thân. Người cũng có thể dựa vào cha mà?” Lục Nguyên Tiêu cố ý nói.

Hứa thị xoa mặt cậu, thân thể hơi lung lay.

“Cha…” Hứa thị trầm mặc không nói.

Lục Nguyên Tiêu mím môi, trong lòng hơi thấy bất an.

Sau khi đãi nhận sai, bồi mẫu thân dùng bữa, lại lén tới Thính Phong Uyển hỏi thăm một chút.

Mới kinh ngạc phát hiện.

Mẫu thân sinh Triều Triều đã hai tháng, phụ thân vậy mà chưa ngủ lại trong viện lần nào. Thậm chí lúc ông ngoại bị xét nhà, cha cũng không về nhà.

Đáy lòng cậu hơi tê dại.

Ở trong trí nhớ của cậu, phụ thân nghiêm khắc nhưng yêu thương con cái, cha mẹ hòa thuận, tình cảm cực tốt.

Trong phủ thậm chí không có một di nương. Năm đó có một nha hoàn muốn bò lên giường, phụ thân tức giận, trực tiếp bán nha hoàn ra ngoài.

Mẫu thân cảm động đến rơi lệ.

Mấy năm nay phụ thân chăm sóc tỉ mỉ, mẫu thân cũng cam lòng vì ông ta lo liệu chuyện trong nhà.

Cả kinh thành ai cũng khen ngợi phụ thân là nam nhân tốt toàn tâm toàn ý.

Nhưng bây giờ, đột nhiên biết phụ thân dưỡng ngoại thất, thậm chí còn sinh con cái, cậu chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Lúc trước, thư đồng xúi cậu trốn học, xúi cậu nhục mạ phu tử, xúi cậu đánh bạc, bây giờ nghĩ lại cậu lại cảm thấy sợ hãi.

Cậu là cánh tay trái bờ vai phải của mẫu thân, nếu cậu cũng bị người ta chặt đứt, không thể trở thành chỗ dựa cho mẫu thân, vậy mẫu thân phải sống như thế nào đây?

Màn đêm buông xuống.

Lục Nguyên Tiêu lấy tứ thư ngũ kinh bị bám bụi ra, ngồi ở trước cửa sổ nghiêm túc nghiên cứu.