Trên bàn còn một cái khay được phủ vải đỏ.
Bước chân Hứa thị hơi dừng một chút.
“Hứa muội muội, đã lâu không gặp, tiệc đầy tháng của muội ta cũng không thể tới. Thật sự rất áy náy.” Khương phu nhân thở dài, trên mặt mang theo sự khôn khéo.
Năm đó bà ấy cũng xem trọng Lục Nghiên Thư, ai biết được nay lại thành đồ tàn phế, không thể tự gánh vác, còn có thể phát điên.
Kéo dài nhiều năm như vậy, hiện giờ Hứa gia đã bị hạ gục, bà ấy cũng không còn cố kỵ.
“Hai nhà chúng ta thân như một, đều là người một nhà, ta sao có thể trách Khương gia.” Hứa thị cười nói.
Thần sắc Khương phu nhân hơi khựng lại.
Bà ấy khẽ cau mày, trầm mặc một lát mới nói: “Hứa muội muội, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Việc hôn nhân của Nghiên Thư, chỉ sợ phải hủy bỏ.”
Sắc mặt Hứa thị suy sụp.
“Nghiên Thư hiện giờ sống không ra người không ra quỷ, hắn không xứng với Vân Cẩm của ta. Vân Cẩm là Khương gia đích nữ, sao có thể gả cho một kẻ tàn phế! Việc hôn nhân này, sớm đã nên hủy.”
Khương phu nhân liếc Hứa thị một cái, bây giờ Hứa thị không thể so được với lúc trước.
Hứa gia bị tống vào ngục, Lục Nghiên Thư lại trở nên tàn phế, từ hôn cũng không còn gì cố kỵ.
“Ngươi!” Hứa thị tức giận đến mức ngực phát đau.
“Nghiên Thư rơi xuống nước, chẳng lẽ không phải vì Vân Cẩm?” Hứa thị cắn răng.
Nghiên Thư của bà thông tuệ hơn người, là vì Khương Vân Cẩm biến thành như vậy!
Khương Vân Cẩm rơi xuống nước, Nghiên Thư nhảy cầu cứu người, Khương Vân Cẩm được cứu.
Nhưng Nghiên Thư của bà, chìm trong nước quá lâu, cứu lên được nhưng không trị được.
Hứa thị mỗi lần nhớ tới việc này, đều đau lòng vạn phần, vô số đêm hận đến tận cùng.
Sắc mặt Khương phu nhân hơi khó coi: “Vân Cẩm nhà ta quý vì đích nữ, sao có thể gả cho người tàn phế? Lại nói, Vân Cẩm cũng không cần hắn cứu, là tự hắn nhảy xuống!”
“Việc hôn nhân này đã sớm nên hủy, báo hại con ta gánh cái danh xấu! Kẻ tàn phế kia của ngươi đừng gây tai họa cho cô nương trong sạch. Ngươi có còn lương tâm không?”
“Lúc hắn phát điên là không màng hậu quả, lẽ ra nên giam lại cả đời, cưới vợ gì chứ.”
“Đính thân với hắn, con ta còn sợ mất mặt. Tất cả đều là quá khứ tăm tối.”
“Việc hôn nhân này, ngươi không hủy cũng phải hủy.”
“Từ hôn, ta không đồng ý!” Hứa thị đỏ ngầu hai mắt, cắn răng, Nghiên Thư cứu nữ nhi Khương gia mới tàn tật, Khương gia còn muốn bỏ rơi Nghiên Thư!
Nghiên Thư của bà, đời này đều đã bị huỷ hoại.
Tiểu Triều Triều giơ tay béo nhỏ ra từ trong tã lót【hủy hủy hủy, mẫu thân xinh đẹp mau mau hủy…】
【 Nàng ta hại ca ca thật thảm…】
【 Sau khi nàng ta gả cho đại ca ca, trộm đánh đại ca ca, bắt đại ca ca học tiếng chó, còn bắt đại ca ca uống nướ© ŧıểυ. Còn dẫn người khác về nhà, bắt đại ca ca xem nàng ta ngủ với người khác. Đại ca ca đang sống sờ sờ bị ép tức chết…】
Tay Hứa thị đang bưng trà run lên, hô hấp nặng nề, nước trà bắn ra ngoài.
Bà gắt gao nắm chặt tay, móng tay đâm cả vào thịt.
Máu tươi nhè nhẹ máu tràn ra từ đầu ngón tay.
Nhi tử của bà, rốt cuộc phải chịu bao nhiêu tội!