Liên Sinh tìm được một cái bè trúc rách tung toé ở bờ bên kia, sau đó đẩy đến trước mặt Yến Dữ Miên, đỡ mắc công nàng phải nhảy vào trong nước.
Mà lúc này, cuối cùng Lận Hải Trình cũng theo mấy cái lỗ mà Yến Dữ Miên để lại, gian nan bò lên.
Hắn thở hồng hộc nhìn về phía trước, bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc sửng sốt, rất nhiều lu lớn được xây dựng nên vô số không giang riêng tư nhỏ, cũng là cho người ta tò mò đến tột cùng thì bên trong có thứ gì.
Bên trong có mùi giống như Quỷ bệnh lão, chắc chắn tuyệt đối không phải là thứ tốt lành gì.
Yến Dữ Miên cùng Lận Hải Trình trước sau mà nhảy lên bè trước, chiếc bè trúc cũ kỹ dường như không chịu nổi sức nặng mà kêu lên, dường như muốn chìm vào trong nước.
Liên Sinh và đám hồn phách cùng nhau hợp sức, cô gắng đẩy bè trúc vào bờ cạn, Yến Dữ Miên dẫn đầu tiến lên bờ, nàng đi đến cái lu gần nhất, ghé sát tai lắng nghe.
Trong cái lu này rất yên lặng.
Rất nhanh nàng liền nghe thấy âm thanh rất nhỏ ở trong lu, hòn đá to cùng với tấm ván gỗ này hoàn toàn lấp kín miệng lu, tàn phá tờ giấy hồng đang dính trên lu.
“Nhìn thử đi?” Yến Dữ Miên đề nghị.
Liên Sinh: “Ta đi sao?”
Có cảm giác nếu hắn trực tiếp bay xuyên qua, cũng sẽ không thể đánh với vật ở bên trong được.”
“Ta cũng sẽ tới.” Yến Dữ Miên nói xong liền bê hòn đá xuống, hòn đá mấy chục cân ở trong tay nàng giống như lông hồng, Lận Hải Trình cũng tò mò mà thò đầu qua xem, nhìn thấy Yến Dữ Miên lấy tấm ván gỗ lên.
Làn hơi mãnh liệt tanh tưởi ập vào trước mặt, cho dù đã kịp thời ngừng thở, nhưng vẫn làm cho Lận Hải Trình nôn khan.
Một ánh sáng màu đỏ cam chiếu rọi lên, chỉ thấy bên trong là một sinh vật kỳ lạ đang vặn vẹo ở trong lu.
Nửa thân thể của nó ngâm trong nước, tứ chi thì teo gầy như cây gậy trúc, có thể nhìn thấy rõ ràng hình dạng xương sau lớp da đó, nhưng phần đầu cùng phần bụng lại vô cùng trướng to, khớp xương cả người dường như đã bị đánh gãy, tạo ra một hình dáng quỷ dị.
Khuôn mặt của nó tiều tuỵ, nhưng khi ánh đèn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đôi mắt đã nhìn trong bóng tối một thời gian dài thì lại làm cho nó mở miệng liều mạng quay đầu về hướng ánh sáng, lại không thể phát ra một chút âm thanh nào, gân xanh ở cổ nổi lên.
Yến Dữ Miên liếc mắt liền phát hiện, trong đó dường như đang có trứng trùng đang ngủ đông.
Lận Hải Trình lập tức trừng lớn hai mắt, hoảng sợ mà lui về sau mấy bước.
Đây là… người sao?
Hắn hoàn hoãn mấy giây, sau đó mới có thể miễn cưỡng run run rẩy rẩy mà nhìn kỹ cái thứ kia.
Nhìn thấy chiếc vòng trên cổ trướng to của thứ kia, Lận Hải Trình liền hoảng sợ nói: “Trần Vi thúc?”
Thấy phản ứng của Lận Hải Trình, Yến Dữ Miên liền biết người này chính là người già bị Bệnh lão quỷ mang đi.
Bệnh lão quỷ không có gϊếŧ ông ấy, mà tiếp tục nuôi ở trong lu, giống như trái cây đã chín thì hái đi, sau đó lại ngâm trong ly để ướp thành dưa muối.
Thứ nước biển này hiển nhiên kỳ quái, vậy mà có thể làm người khác ở trình độ mà còn có thể sống.
“Có dám nếm thử không?” Yến Dữ Miên hỏi.
Liên Sinh vôi vàng lắc đầu, hắn liếc nhìn đôi mắt trong lu kia một cái, sau đó liền bay tới phía sau Yến Dữ Miên, may mắn vừa rời không có trực tiếp đi xuyên qua lu.
Yến Dữ Miên đem tấm gỗ đậy lên lại, sau đó dùng hòn đá đè lên.
Lận Hải Trình còn đang hoảng hốt, hắn không bao giờ có thể nghĩ tới, Tần Sinh thúc đã bị Bệnh lão quỷ bắt đi từ hai năm trước vậy mà vẫn luôn ở đây chịu tra tấn như thế.
Hai tròng mắt xám xịt kia hiển nhiên đã sớm bị mù, ông ấy không nhận ra mình.
Bỗng nhiên trong lòng Lận Hải Trình trở nên căng thẳng, đột nhiên hắn ý thức được chuyện này vô cùng khủng bố.
“Bà bà của Tương Nương chắc là vẫn còn sống.” Yến Dữ Miên thay hắn nhẹ giọng nói ra.
Chỉ là… chỉ là nếu như tồn tại như vậy, thật sự là tốt sao?
Liên Sinh: “Ta đi tìm xem?”
Yến Dữ Miên gật đầu: “Chú ý an toàn.”
Bóng dáng của Liên Sinh bay qua mấy cái lu, nhìn qua mấy lần, hắn liền xác định những cái lu ở đây đều đã tương đối lâu, người bên trong đã hoàn toàn biến thành hình dạng như quái vật.
“Chắc là ở sâu bên trong.” Liên Sinh nói.
Yến Dữ Miên liền lập tức đi vào bên trong, Lận Hải Trình còn đang hoảng sợ thấy thế cùng vội vàng đuổi theo.
Hắn nắm chặt đôi tay đã đổ mồ hôi lạnh của mình lại, lý trí nói cho hắn biết phải nhanh rời khỏi đây, nhưng khi nhìn thấy những hình ảnh đó, nếu như cứ để chuyện này tiếp tục phát triển, sau này sẽ sinh ra nhiều bi kịch hơn.
Biểu hiện bình tĩnh của Yến Dữ Miên làm cho Lận Hải Trình tự tin hơn, đây là thứ duy nhất để cho hắn tự tin tiến về phía trước.
Vừa rồi Miên Miên cô nương chỉ dựa vào hai thay dao phay đã có thể leo lên tường cao, còn có thể dễ dàng nâng hòn đá to kia, chắc chắn có chút tài năng.
Đế dày dính nước, đi ở trong động thạnh liền phát từ âm thanh lạch cạnh, Lận Hải Trình cố gắng làm cho bàn tay không run rẩy, giúp Yến Dữ Miên soi đường đi.
Liên Sinh tiếp tục tìm kiếm trong lu, bên trong phần lớn là những người bị dị dạng lặng yên không một tiếng động, hình dạng cực kỳ khủng bố, thậm chí còn không thể gọi là người, bọn họ cố tình ngâm ở trong nước, dường như không cần hô hấp.
Yến Dữ Miên lại mở một cái lu khác ra, chỉ nhìn liếc vào bên trong một cái, Lận Hải Trình đã không nhịn được mà xoay đầu đi nôn khan.
Vì sao hắn lại có loại phản ứng này vậy? Liên Sinh không rõ.
Hay là cái loại phản ứng này mới là bình thường? Nhìn thấy đồng loại biến thành loại trạng thái vặn vẹn như quái vật như thế mới buồn nôn.
Nhưng tại sao bản thân mình ngoại trừ cảm thấy bẩn thì cũng không cảm thấy gì nhỉ?
Chẳng lẽ là bởi vì bản thân mình không phải là con người?
Vậy Yến Dữ Miên thì sao?
Nàng cũng vô cùng bình tĩnh, chỉ thấy chân mày đều nhăn lại, chắc là cũng có để ý.
Đột nhiên, Yến Dữ Miên dừng lại đông tác.
Một tiếng vang rất nhỏ bị lỗ tai bắt được, nàng nghe được từ sâu trong động huyệt có âm thanh mấp máy, cùng với động tĩnh tối hôm qua Bệnh lão quỷ xuất hiện không khác mấy!
“Trốn đi!”
Nàng lập tức ra lệnh với Lận Hải Trình.
Hả?
Ý thức của Lận Hải Trình cảm thấy không ổn, nhanh chóng nhìn xung quanh tìm nơi trốn đi, ở đây nhiều nhất chính là mấy cái lu kia, trốn ở sau lu? Hay là sau hòn đá? Khi gặp nguy hiểm còn có thể hành động, nhưng đến lúc đó hắn thật sự có thể nhúc nhích được sao?
Trong lúc Lận Hải Trình còn đang suy nghĩ, hắn cảm giác được cổ áo mình bị người khác cầm lấy.
Trong nháy mắt cả người hắn bị Yến Dữ Miên xách lên, một cái lu lớn không biết đã mở từ khi nào, không chờ Lận Hải Trình có phải ứng gì, hắn đã bị ném đi vào.
Lận Hải Trình: ?!?!?!
Một mùi hôi thối xông thẳng vào khoang mũi, tuy hắn đã có thể chậm rãi thích ứng được mùi hôi trong không khí, nhưng vẫn bị choáng thiếu chút nữa ngất đi.
Tấm ván gỗ ở trên đầu bị đậy lại, thoáng chốc tầm nhìn trước mặt tối đen như mực, Lận Hải Trình hoàn toàn không thấy rõ bản thân mình ở bên cạnh người kia như thế nào, thứ duy nhất hắn có thể cảm nhận được là làn da lạnh lẽo của đối phương, có một thứ gì đó sưng to đang kề sát cánh tay hắn.
A a a a!
Trong đầu Lận Hải Trình như có cái gì đó nổ mạnh, hắn cố gắng cuộn tròn bản thân mình lại, nửa thân dưới bị ngâm trong chất lỏng màu xanh kia, cũng không biết có bị nhiễm bệnh gì hay không.
Vừa nhìn không thấy vừa sợ hãi làm cho hắn muốn ngất đi.
Không, không thể ngất!
Hắn dùng sức cắn đầu lưỡi, đau đớn đổi lấy môt chút tỉnh táo, Miên Miên cô nương còn đang ở bên ngoài! Hắn tuyệt đối không thể cứ như vậy mà ngất xỉu được!
Lận Hải Trình thử đem lỗ tai dán vào trên vách lu, lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.