Ðiện thoại trên bàn bỗng nhấp nháy, là Thẩm Mộ Uyên gửi tin nhắn WeChat đến cô.
Tài khoản WeChat này là trợ lý đã giúp Cố Tuyết Thanh đăng ký lại, hiện tại chỉ có Thẩm Mộ Uyên là bạn bè trên đó.
【Cảm ơn cô vì đã tặng bùa hộ mệnh, tôi đã chia cho gia đình.】
Sau khi kết bạn trên WeChat, Thẩm Mộ Uyên lập tức chuyển cho Cố Tuyết Thanh 100,000 tệ để cô tiêu xài trước.
Cố Tuyết Thanh không từ chối, mà tìm giấy trắng vẽ bốn lá bùa hộ mệnh và tặng chúng cho Thẩm Mộ Uyên.
"Hãy đem về và để cha mẹ, anh trai và em trai anh đeo chúng."
Thẩm Mộ Uyên không hỏi tại sao Cố Tuyết Thanh biết nhà anh có bao nhiêu người, cũng không hỏi tại sao lại không có phần của anh, mà nhận lấy một cách dứt khoát.
Thấy Thẩm Mộ Uyên tin tưởng mình như vậy, Cố Tuyết Thanh hài lòng gật đầu.
Không phải nói quá, những lá bùa hộ mệnh này trong thời đại của cô là một thứ vô cùng quý giá, thậm chí có thể cứu mạng trong những lúc nguy cấp.
Còn về Thẩm Mộ Uyên, linh khí lẫn sát khí trên người anh quá dồi dào và mạnh mẽ nên không có tà ma nào dám đến gần anh.
Cố Tuyết Thanh không trả lời tin nhắn của Thẩm Mộ Uyên.
Mặc dù buổi tối Cố Tuyết Thanh chỉ cần ngồi thiền liền không cần ngủ, nhưng khi cô nằm trong bồn tắm thoải mái, trong lòng không khỏi cảm thán: Người thời đại này thực sự biết cách tận hưởng cuộc sống, thật thoải mái.
May mà cô đã đến thời đại này sau khi độ kiếp thất bại, nếu không cô đã không biết được nơi này lại có nhiều thứ thú vị và hay ho đến thế.
Chỉ mất một ngày, Cố Tuyết Thanh đã hoàn toàn nghiện điện thoại di động, từ việc ngồi trước TV hàng ngày đã chuyển sang ôm điện thoại mỗi ngày.
Giờ đây, bất cứ điều gì mà cô không hiểu hay không biết, cô đều tra cứu trên điện thoại trước.
【Làm thế nào để tới Thanh Phong Quan】
Ngày hôm sau, Cố Tuyết Thanh theo chỉ dẫn của bản đồ tìm đến Thanh Phong Quan.
Nhìn thấy ngôi đạo quán trước mặt đã hoàn toàn bị bỏ hoang, không một bóng người, tâm trạng của Cố Tuyết Thanh vốn hiếm khi thay đổi bỗng trở nên giận dữ, mặt trắng bệch.
Đám đệ tử bất hiếu này rốt cuộc đã làm cái gì?
Sao bọn chúng có thể biến Thanh Phong Quan - nơi mà cô đã dày công sáng lập và được người đời kính trọng và hương khói thịnh vượng, thành ra như thế này?
"Cô bé, cháu đến để thắp hương à? Tiếc là cháu đến nhầm chỗ rồi, Thanh Phong Quan đã đóng cửa vài năm trước, cháu không biết à?"
Cố Tuyết Thanh quay lại, thấy một bà lão đang cầm dụng cụ quét dọn đứng sau lưng cô.
"Sao lại đóng cửa vậy ạ?"
Nghe thấy Cố Tuyết Thanh hỏi, bà Trần liền nhiệt tình kể lại tất cả những gì bà biết.
Mấy chục năm nay hương khói của Thanh Phong Quan vẫn luôn nằm ở mức gần như bình thường, vài năm trước, đạo sĩ cuối cùng ở đây cũng không chịu nổi mà bỏ trốn, từ đó đạo quán đã hoàn toàn đóng cửa.
"Chính quyền luôn muốn tìm người tiếp quản ngôi đạo quán này, nhưng chi phí chuyển nhượng đạo quán lại lên tới hàng chục triệu tệ, chẳng ai muốn bỏ ra số tiền lớn như vậy để tiếp quản một ngôi đạo quán không sinh lợi cả!" Bà Trần vừa nói vừa bĩu môi.
"Tôi nghe trưởng thôn nói, nếu năm nay không ai chịu tiếp quản đạo quán này, thì chính quyền có thể sẽ đấu giá cả ngọn núi này và san bằng đạo quán để sử dụng cho mục đích khác."
Bà Trần là người được chính quyền thuê để quét dọn đạo quán, thỉnh thoảng lại lên núi để dọn dẹp.
Bà Trần đẩy cánh cửa đạo quán ra, bên trong cỏ dại mọc đầy, bụi bặm và mạng nhện khắp nơi.
Nhìn thấy Thanh Phong Quan bị biến thành bộ dạng như bây giờ, Cố Tuyết Thanh mím môi, đứng im không nói gì.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin