Sợ Hãi! Lão Tổ Huyền Học Mở Miệng Nói Khiến Người Đời Sợ Hãi

Chương 10

Khi Cố Tuyết Thanh đã quen dần với tốc độ của chiếc xe, cô mới nhận ra rằng, bởi vì cô và Thẩm Mộ Uyên đang cùng ngồi trong không gian kín nên linh khí trên người Thẩm Mộ Uyên không cần cô phải hút, mà vẫn tự động từ bốn phía xông vào cơ thể cô.

Cảm nhận được hương vị tràn đầy của linh khí đã lâu không thấy, tâm trạng Cố Tuyết Thanh không khỏi trở nên rất tốt.

Thẩm Mộ Uyên đặt tập tài liệu trong tay xuống, nhìn về phía Cố Tuyết Thanh.

"Cô Cố muốn đi đâu? Tôi bảo tài xế đưa cô đi."

Trợ lý hôm qua đã đưa thông tin của Cố Tuyết Thanh lên bàn của Thẩm Mộ Uyên.

Cố Tuyết Thanh là con gái lớn của Cố Dương Bá, một người ở phía đông thành phố. Mẹ của Cố Tuyết Thanh qua đời, sau đó Cố Dương Bá tái hôn và có thêm một con gái tên là Cố Dĩ Vận.

Cố Tuyết Thanh lần này bị đưa vào bệnh viện tâm thần là vì cô phát điên dùng bình hoa đập vào đầu Cố Dĩ Vận.

Cố Phu nhân hiện tại, Trần Mộng Kiều, đã tìm bác sĩ đến giám định Cố Tuyết Thanh và sau đó đưa cô vào bệnh viện tâm thần.

Vì vậy, Thẩm Mộ Uyên biết rằng hiện tại Cố Tuyết Thanh không có nơi nào để đi.

"Nếu cô Cố tạm thời không có chỗ nào để đi, thì hãy ở đây trước."

Xe dừng lại trước một biệt thự, tài xế nhanh chóng xuống xe và mở cửa xe.

Cố Tuyết Thanh nhìn biệt thự xa hoa trước mặt, có chút bất ngờ.

"Tôi đã cứu em trai anh, nhưng anh cũng đã cứu tôi ra khỏi bệnh viện tâm thần, nên chúng ta coi như đã hòa nhau rồi."

Thẩm Mộ Uyên nghe xong, mỉm cười.

"Tôi biết."

"Nhưng nữ quỷ đó vẫn đang bám theo em trai tôi, chuyện của nó vẫn chưa xong. Cô Cố đã cứu em trai tôi, tức là khách quý của nhà họ Thẩm nên để cô tạm thời ở đây cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."

Cố Tuyết Thanh nhìn chằm chằm Thẩm Mộ Uyên một lúc, sau đó bất ngờ nói: "Anh đưa tay ra."

Thẩm Mộ Uyên không hiểu nhưng vẫn đưa tay ra, tiếp đó, Cố Tuyết Thanh nắm lấy tay anh.

Lượng sát khí trong cơ thể Thẩm Mộ Uyên lại xuất hiện thêm một chút, Cố Tuyết Thanh thuận tay lần nữa hút toàn bộ sát khí từ cơ thể anh ra và loại bỏ chúng.

Dù không biết Cố Tuyết Thanh đang làm gì, nhưng Thẩm Mộ Uyên vẫn cảm nhận được cơ thể mình thoải mái hơn rất nhiều, giống như ngày hôm qua.

Cố Tuyết Thanh thu tay lại, nở một nụ cười: "Xem như đây là thù lao anh cho tôi ở nhờ."

Thẩm Mộ Uyên hơi bất ngờ, nhưng cũng cười theo.

Tài xế đứng bên cạnh thấy biểu cảm trên mặt ông chủ mình thay đổi, không thể tin vào mắt mình.

Trước khi rời đi, Thẩm Mộ Uyên không quên bảo trợ lý đưa cho Cố Tuyết Thanh một chiếc điện thoại mới.

Trợ lý không những cài đặt nhận diện khuôn mặt của Cố Tuyết Thanh vào biệt thự, còn giúp cô cài đặt nhận diện dấu vân tay và khuôn mặt trên điện thoại mới, đồng thời tải và đăng nhập vào một số ứng dụng cần thiết.

Cố Tuyết Thanh chớp chớp đôi mắt tò mò, nhìn tất cả mọi thứ thần kỳ trước mắt.

Sau khi Thẩm Mộ Uyên rời đi, việc đầu tiên mà Cố Tuyết Thanh làm là bật TV lên và ngồi trên ghế sofa xem TV một cách nghiêm túc.

Sau khi xem TV cả ngày, đến khi bụng bắt đầu kêu lên, Cố Tuyết Thanh mới nhận ra mình đói.

Nguyên chủ chỉ là một người bình thường, nên tất nhiên sẽ đói nếu không ăn trong một ngày.

Cố Tuyết Thanh dựa vào ký ức của nguyên chủ, lấy điện thoại ra và đặt đồ ăn.

Món ăn được giao đến rất nhanh, ngay khi Cố Tuyết Thanh nếm thử những món ăn mà mình chưa từng ăn trước đây, mắt cô không khỏi sáng lên.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin