Lúc buổi tiệc diễn ra, xung quanh đều là những gương mặt lạ lẫm, không một ai chào hỏi gì Liễu Na, cô tự ngồi đó ca hát.
Liễu Liên Nhi chào hỏi người ta đủ kiểu, mang khí chất của một nữ chính, có rất nhiều người đến, hôm nay là cuối tuần, còn là một buổi tiệc đêm, địa điểm là một nơi có tiếng ở đây, bên ngoài nguy nga lộng lẫy vô cùng, nói trắng ra thì đây là nơi các anh con trai tụ tập, từ nhân viên phục vụ đến nhân viên rót rượu, cô nào cũng vô cùng xinh đẹp, so với các quán rượu bình thường thì nơi này cao hơn một bậc, dĩ nhiên những người đến đây đều là những người vô cùng có tiền trong giới nhà giàu, đa số là đàn ông, phần lớn các phụ nữ đều theo đàn ông đến đây.
Liễu Na không quen biết bất kỳ ai trong này, trừ người tổ chức tiệc là Kiều Tử Hàng và Liễu Liên Nhi, đa số những người còn lại là bạn học hoặc bạn kinh doanh của Kiều Tử Hàng, hoặc các cậu ấm trong giới nhà giàu, có mấy người đàn ông dẫn theo phụ nữ đi bên cạnh, vừa nhìn liền biết đó là sao hạng C hoặc các hotface trên mạng xã hội.
Liễu Na nhìn sơ một lượt, cô phát hiện Lương Cảnh không hề đến đây, cô chán chường định nghĩ xem làm thế nào để bỏ đi, nhưng cô lại sợ mình đi rồi thì tí nữa Lương Cảnh sẽ mất công vô ích, nên cô đã gửi một tin nhắn cho Lương Cảnh, hỏi khi nào anh đến đây, đây là lần đầu tiên cô gửi tin nhắn cho anh, sau khi gửi xong cô còn rất căng thẳng chờ hồi âm.
Nhưng mà đồ ngốc kia lại chẳng tự giác trả lời tin nhắn chút nào, đợi cả nửa ngày trời mà điện thoại cũng chẳng có động tĩnh gì.
Xung quanh vô cùng náo nhiệt, Liễu Na tự mình ngồi đó đột nhiên thấy có chút cô đơn.
Chính vào lúc cô định đi ra ngoài thì liền nghe một cậu ấm nhà giàu ngồi ở sô pha bên cạnh cười lớn, anh ta nói với cô gái đang đỏ mặt ở bên cạnh: “Tôi đoán xem cái ngực này của cô số mấy đây?”
Dùng cái giọng lanh lảnh để nói mấy chuyện nhạy cảm như này, khiến nhiều người quay đầu lại quan sát, trong số đó có cả Liễu Na.
Liễu Na im lặng quan sát cô hotface đứng bên cạnh cậu ấm kia.
Cô hotface kia rất thông minh giả ngốc nói: “Số mấy là sao?”
Cậu ấm không biết nhục nhã cười lớn trả lời: “Số là CUP áo ngực đó, ABCDEFG, tôi đoán của cô là giả.”
Những người xung quanh cũng bắt đầu nói theo: “Sờ một chút là biết ngay thật giả liền rồi! Sờ! Sờ! Sờ!”
Liễu Na ấn ấn thái dương, im lặng xem xem cô hotface kia xử lý thế nào, cũng âm thầm lo lắng cho cô ta.
Có được sự cổ vũ của mọi người, cậu ấm kia giơ tay về phía cô hotface kia, nhanh chóng tóm lấy sự mềm mại kia rồi cảm nhận, trước mặt mọi người, anh ta còn không khách sáo thò tay vào trong áo của cô ta, xoa đến khi cô hotface kia nhíu cả mày thì tổng kết ngắn gọn nói: “Là thật đó, cup D nha!”
Cậu ấm vừa nói xong thì có một tràng cười cổ vũ vang lên, trên mặt cô hotface kia vẫn còn nở nụ cười, như thể chẳng có gì xảy ra cả.
Liễu Na đã hoàn toàn không còn hứng thú ở lại nơi đây nữa, cô đi vào phòng rửa tay, sau khi rửa tay xong, cô cũng không muốn nhanh chóng quay về cái phòng bao ngột ngạt kia, cô liền đứng ở hành lang của phòng rửa tay rồi châm một điếu thuốc.
Sau khi đến đây thì rất lâu rồi Liễu Na chưa thèm thuốc lại, cô hít mạnh một hơi thật sâu lại cảm thấy thoải mái vô cùng, khói màu trắng được cô nhả ra đã làm mờ tầm nhìn, cô nhìn thấy Kiều Tử Hàng đang đi về hướng này.
Kiều Tử Hàng mặc áo sơ mi và quần âu, trên cổ còn thắt cà ra vát nữa, anh ta cao một mét tám, gương mặt tuấn tú, ánh mắt đẹp đẽ, khí chất bất phàm, chiều cao, gương mặt khí chất và tướng mạo đều phù hợp với tiêu chí của nam chính.
Chả trách sách này lại viết nguyên chủ ngưỡng mộ anh ta đến vậy, dù cô ấy đã có đối tượng đính hôn không hề thua kém mặt nào như Lương Cảnh rồi nhưng cô ấy vẫn không hề đổi ý. Có lẽ cô ấy đã bị vẻ đẹp của Kiều Tử Hàng mê hoặc.
Kiều Tử Hàng lập tức cau mày, vẻ mặt anh ta tỏ ra chán ghét vô cùng, anh ta dừng bước, sau đó chán ghét nhìn Liễu Na: “Không thấy ở đây cấm hút thuốc hay sao?”
“Không thấy.” Liễu Na nghiêng đầu tiếp tục hút thuốc, trong lòng cô nghĩ sao đồ ngốc kia vẫn chưa đến nữa?
“Hớ, cô mới có mấy tuổi mà đã vướng vào cái tật hút thuốc này rồi hả?” Kiều Tử Hàng thấy dáng vẻ không thoải mái của cô thì lên tiếng dạy dỗ.
Giọng điệu cứ như anh ta là gì của cô vậy, không phải người này đến đây để diễn hài đó chứ?
Liễu Na lùi về sau một bước cố ý giữ chút khoảng cách với anh ta, giọng nói cô lạnh lùng như một tảng băng: “Anh Kiều, tôi có hút thuốc hay không thì cũng đâu có liên quan gì đến anh, nếu như anh không thích thì anh có thể không nhìn mà, tôi cũng đâu có xin anh dừng lại để nhìn tôi đâu.”
“Cô!” Kiều Tử Hàng hừ một tiếng: “Tôi cũng lười quan tâm cô!” Nói xong thì anh ta tức giận rảo bước đi về phía trước.
Liễu Na cũng không thèm nhìn theo anh ta, cô vừa xoay lưng đi về hướng ngược lại, vừa cố tình nói: “Cưỡng cầu cũng không được, mấy người tâm thần có thể đừng tự mình đa tình ở đây nữa hay không? Tôi muốn ói rồi này.”
Cô vừa dứt lời thì liền nghe thấy tiếng chân dồn dập ở phía sau lưng, cô khẽ cau mày, bản năng cô thấy có gì đó không đúng, vừa định quay đầu lại thì liền bị một lực mạnh nắm lấy cổ tay, lưng cô đập mạnh vào bức tường thô cứng của hành lang.
Kiều Tử Hàng thô bạo khống chế cô trong vòng tay, anh ta ăn nói cũng khá thô bạo: “Cô mắng ai bị thần kinh hả? Là cô hay là tôi? Lúc lên đại học, là ai tự chủ động ngã vào vòng tay của tôi? Mới có mấy ngày đâu? Mà tôi đã trở thành người bị tâm thần rồi hả?”
“Mẹ nó, anh có bệnh thật đó!” Liễu Na bị anh ta đè như vậy thì có hơi choáng váng, đau đến mức cô không cảm nhận thấy trái tim mình bị đau, cô không khách sáo nói: “Đó là chuyện của mấy năm trước rồi được chưa? Không ngờ người bị tâm thần như anh vẫn còn nhớ đó. Nếu như hôm nay anh ở đây, tôi sẽ nói rõ trước mặt của anh luôn, sau này xin anh hãy cách xa tôi một chút, bây giờ Liễu Na tôi là gái có chồng chưa cưới đó, anh cũng là người đã có bạn gái rồi, bây giờ cô ta còn ngồi trong phòng bao đợi anh đấy! Anh có thể lấy tay ra khỏi người tôi được hay không?”
Kiều Tử Hàng chẳng có miếng phong độ nào cả, sau khi bị Liễu Na làm cho tức giận thì giận dữ nắm lấy cổ tay cô, còn cố ý nhắc lại mấy chuyện cũ rích nữa: “Lúc trước khi cô nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành tôi, sao cô không chửi tôi bị tâm thần đi? Sao cô không bảo tôi lấy tay ra hả? Bây giờ có chuyện gì vậy? Có được chỗ dựa như Lương Cảnh thì cô tưởng anh ta đã nhìn trúng cô thật rồi hay sao, còn tưởng bản thân cô là một con phượng hoàng thật chắc? Mẹ nó, cô có cố gắng hết sức thì cũng là một con gà rừng thôi, làm gì trở thành phượng hoàng được? Cô nhìn gương thử xem! Sớm muộn gì Lương Cảnh cũng ly hôn với cô, tới lúc đó không phải cô cũng sẽ lại đến cầu xin tôi hay sao?”
Trời ơi trời, không được rồi, Liễu Na thấy mình muốn mắng “fuck you”, rốt cuộc nam chính này bị thần kinh gì vậy, không hề có EQ gì hết, cứu mạng ~~~
Nhưng mà bây giờ tay cô đang bị khống chế, cô căn bản không thể cử động được, Liễu Na chỉ đành sử dụng cách đối phó với mấy kẻ theo đuổi kích động để đối phó với người không có EQ như Kiều Tử Hàng mà thôi. Trước hết không được kích động đối phương, xoa dịu cảm xúc của đối phương để tránh thương tích rồi nói tiếp.
“Đúng đúng đúng, tôi là gà rừng ấy, nhà anh chỉ có một con phượng hoàng đang hát ở bên trong kia kìa. Phượng hoàng vàng xứng với cậu ấm như anh lắm, anh bỏ tôi ra trước đi rồi nhanh chóng quay về tìm con phượng hoàng vàng kia, đừng để người ta đợi sốt ruột đúng không nào? Xin anh mau bỏ tay con gà rừng như tôi ra đi, tôi muốn quay về tìm tên ngốc nhà chúng tôi rồi...”
Lúc này tâm trạng của Liễu Na có chút sụp đổ, cô cũng chủ động nhận mình là con gà rừng mà anh ta nói rồi, mẹ nó sao người tâm thần này vẫn còn chưa buông tay ra nữa, không lẽ hào quang nam chính còn cho anh ta một luồng sức mạnh vô hạn nữa hay sao?
Kiều Tử Hàng vô cùng tức giận nhìn cô: “Đồ ngốc gì chứ? Cô nói rõ ra!”
Liễu Na bị anh ta nắm muốn gãy tay rồi nên mắng một câu: “Đồ tâm thần, anh có thôi đi không hả! Tôi nói cho anh biết, anh mà còn nắm tay tôi nữa thì tôi bảo anh Lương Cảnh nhà tôi đánh chết anh đó anh tin hay không?”
“Lương Cảnh là cái thá gì chứ? Ông đây cần gì phải sợ anh ta?” Có lẽ vai chính có hào quang như Kiều Tử Hàng trước giờ chưa từng bị người khác chọc giận, bây giờ lại bị Liễu Na uy hϊếp, dĩ nhiên anh ta không vui rồi, lời anh ta nói cũng xấc láo vô cùng: “Ngày nào đó tôi sẽ bảo anh ta quỳ trước mặt kêu tôi bằng cha!”
Liễu Na nhìn gương mặt tức giận của anh ta, rồi giữ im lặng chăm chú nhìn về phía người đàn ông cao lớn khí chất vừa mới xuất hiện sau lưng Kiều Tử Hàng.
Lương Cảnh đang tiến đến phía hai người bọn họ, khi Liễu Na nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh không dao động của Lương Cảnh thì môi cô khẽ cong lên, cô nở nụ cười ngọt ngào, khiến Kiều Tử Hàng ngây người một hồi.
Liễu Na ngước mắt tỏ vẻ đồng tình với Kiều Tử Hàng rồi nói: “Vậy thì anh phải cố lên! Đúng rồi, bây giờ Lương Cảnh đang ở sau lưng anh đó, anh nhất định phải nghĩ cách bảo anh ấy gọi anh là cha nhé, nếu anh không làm được thì trong lòng tôi sẽ cười nhạo anh cả đời này đó!”
Câu nói cuối cùng mang ý châm chọc chê cười, Kiều Tử Hàng tức giận liếc nhìn Liễu Na, ánh mắt anh ta đỏ đến mức như muốn chảy máu, nếu như anh ta không biết bây giờ Lương Cảnh đang đứng sau lưng mình thì Liễu Na tin rằng tên khốn nạn này sẽ tát cho cô một bạt tay.
Nghĩ đến đây, Liễu Na liền thấy lo cho Liễu Liên Nhi.
Kiều Tử Hàng từ từ bỏ vai của Liễu Na ra, anh ta hô hấp từ từ hít một hơi thật sâu, sau khi lấy lại được vẻ mặt bình tĩnh thì anh ta quay người lại, nhìn sang Lương Cảnh, khách sáo chào hỏi nói: “Lương Cảnh, sao anh đến mà không nói tiếng nào vậy?”
Giọng điệu thân mật như thể người khi nãy nói bảo Lương Cảnh gọi cha không phải là anh ta vậy. Hứ, diễn giỏi lắm.
Ánh mắt đen láy của Lương Cảnh khẽ nheo lại: “Anh đang làm gì vợ chưa cưới của tôi vậy?”
“Không có gì, chỉ là ôn lại chuyện xưa thôi, trước đây chúng tôi là bạn mà.” Kiều Tử Hàng hơi nhếch nhác giải thích nói.
“À, bạn sao?” Lương Cảnh không thay đổi giọng điệu: “Bạn thì có thể ra tay hay sao?”
“Làm gì có chuyện đó.” Kiều Tử Hàng giải thích nói: “Chỉ là tôi có hơi kích động, tôi có làm gì với cô ta đâu.”
“Đừng động vào cô ấy.” Vẻ mặt hung dữ của Lương Cảnh có chút thâm độc.
Kiều Tử Hàng nuốt nước bọt: “Cái gì chứ?”
“Tôi bảo anh đừng có động vào cô ấy.” Giọng nói của Lương Cảnh mạnh mẽ đến mức khiến cơ thể đối phương run lên: “Bây giờ cô ấy là người của tôi rồi anh không biết hay sao? Cần tôi ra thông báo chính thức cho anh hay sao?”
Có lẽ Kiều Tử Hàng đã bị dọa sợ rồi, rất nhanh sau đó anh ta liên tục gật đầu như một đứa cháu ngoan ngoãn vậy: “Không cần không cần, Lương Cảnh, anh cứ yên tâm đi, khi nãy chỉ là hiểu lầm mà thôi, đây cũng chẳng phải là chuyện gì lớn. Chúng ta có quan hệ gì chứ, anh có cần nói chuyện nghiêm trọng vậy hay không?”
Liễu Na thấy Kiều Tử Hàng trở mặt nhanh hơn trở bánh tráng, thì trong lòng cô nghĩ cách hành sự thấy gió chiều nào xoay chiều ấy này đúng là trời sinh một cặp với Liễu Liên Nhi.
Cô khinh thường hừ một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn gương mặt của Lương Cảnh.
Hôm nay đồ ngốc của cô ăn bận đẹp trai quá chứ? Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám ở bên trong, bên ngoài khoác một cái áo có nút sừng, trẻ trung năng động, râu dưới cằm đã được cạo sạch, nhìn anh trẻ như sinh viên đại học, rất xứng đôi với cô trẻ trung đầy sức sống ngày hôm nay.
Đẹp trai hơn Kiều Tử Hàng mặc sơ mi quần âu nhiều.
Cô đứng sau lưng Kiều Tử Hàng, âm thầm lặng lẽ bắn tim với Lương Cảnh, cô đặt tay lên đầu nhún chân tạo dáng trái tim với anh.
Lương Cảnh ngẩng đầu liền nhìn thấy Liễu Na đang đứng dưới ánh đèn pha lê rực rỡ, cô mặc một chiếc váy len rộng màu cầu vồng, tóc cô búi cao, hai tay đang đặt trên đỉnh đầu, tạo thành hình trái tim, người cô hơi nhún xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi môi đỏ đang bĩu ra, thấy cô đột nhiên trở nên đáng yêu như thế, tâm trạng anh cũng trở nên tốt lên, anh khẽ nhếch môi để lộ chút ý cười.
Kiều Tử Hàng mới nói có một nửa, nhìn thấy nụ cười trên khóe môi anh thì anh ta cảm thấy Lương Cảnh đang cười chê anh ta, sự tự ti khiến trong lòng anh ta thấy tức giận, nhưng chẳng mấy chốc anh ta liền nhận ra Lương Cảnh đang nhìn sau lưng anh ta.
Kiều Tử Hàng ngây người quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Liễu Na đang “bắn tim” với anh ta, Lương Cảnh đang cười với cô, anh cất bước đi về phía cô, chìa tay nắm lấy tay cô, đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, hai người họ nhìn nhau nở nụ cười thân mật, tay trong tay, mười ngón tay đan vào nhau.
Cảnh tượng này quá hài hòa, người đàn ông tuấn tú, người phụ nữ thì đẹp đẽ hoạt bát.
Trong lòng Kiều Tử Hàng có hơi ngạt thở, đột nhiên anh ta cảm thấy có chút hụt hẫng, đặc biệt là khi nhìn thấy Liễu Na ngẩng mặt nở nụ cười ngọt ngào với Lương Cảnh, anh ta liền cảm thấy có thứ gì trên người mình bị người ta lấy đi mất rồi.
Tác giả có điều muốn nói: Liễu Na: Thật ra cũng không có gì, chỉ đơn giản là muốn ngược người khùng như Kiều Tử Hàng thôi.
Lương Cảnh: Anh đã nói em đừng có nhắc đến anh ta ở trước mặt anh rồi mà.
Liễu Na: Ò ò, khóc khẽ thôi nhé
Lương Cảnh: Khẽ cái gì mà khẽ? Em đâu có thích anh nhẹ nhàng?
Liễu Na: Đồ ngốc xấu xa (căng thẳng mυ'ŧ tay) Anh nói năng lung tung gì vậy hả, á á (che mặt).