"Cộp!"
Nhìn thấy thi thể không đầu loạng choạng đứng dậy, Trình Tri Sơ trên tay run lên, đèn pin rơi xuống đất lăn sang một bên, cậu sợ đến mức tim gần như ngừng đập, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên.
Giờ khắc này, cậu thậm chí còn có một suy nghĩ hay là cùng nhau chết thay vì làm người sống mà cứ phải sợ hãi như thế này, thà cùng chết mọi người đều thành lệ quỷ, như vậy sẽ không ai có thể làm hại người khác được nữa!!
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu cậu, cậu biết rằng, cho dù cậu có sợ hãi chết đi cũng chỉ biến thành một khối thi thể, trở thành chất dinh dưỡng cho lệ quỷ, cậu căn bản sẽ không thể trở thành lệ quỷ.
Nhưng vì sao thân thể Nhậm Tuyết có thể tiếp tục di chuyển, chẳng lẽ sợi dây chuyền vẫn đang phát huy lực lượng? Có cần thiết phải phá hủy nó không?
Nghĩ tới chiếc vòng cổ ngọc lục bảo, Trình Tri Sơ trong lòng rùng mình, nhanh chóng dùng ánh đèn pin rơi xuống đất nhìn nó, bởi vì cậu nhớ ra chiếc vòng cổ đã rơi xuống đất, nhưng khi nhìn thấy, cậu lại hít một ngụm khí lạnh, bởi vì không có ai nhặt chiếc vòng cổ, không biết từ khi nào nó đã biến mất!
“Chiếc vòng cổ, chiếc vòng cổ đó đã biến mất rồi…” Trình Tri Sơ run giọng nói: “Đó chắc chắn không phải là đạo cụ thông thường… mà có thể là vật bị nguyền rủa!”
Có một loại vật phẩm cực kỳ nguy hiểm trong vô hạn chạy trốn, gọi chung là "vật nguyền rủa", nó sẽ xuất hiện trong phó bản với xác suất nhất định và cũng sẽ được làm mới trong thương thành với xác suất rất thấp.
Vật nguyền rủa có thể là đồ vật có hình dạng bất kỳ, bên trong chứa đầy ác ý của người chết đã hóa thành lệ quỷ, nguyền rủa, điên cuồng cùng oán hận, còn có thể có lệ quỷ trú ngụ bên trong đó, một khi xuất hiện, nguy cơ tử vong trong phó bản sẽ gia tăng rất lớn.
Nhưng dù vậy, người chơi vẫn điên cuồng truy đuổi những vật bị nguyền rủa, bởi vì có một số vật nguyền rủa có thể được đưa ra khỏi phó bản và trở thành vật sở hữu của người chơi. Mỗi vật nguyền rủa đều ẩn chứa sức mạnh tà ác cường đại. Nếu sử dụng đúng cách, nó có thể trở thành một vũ khí mạnh mẽ và công cụ cứu mạng.
Khi Trình Tri Sơ xem qua các bài đăng của Hàn Chi Lạc Bạch, vị đại thần này liên tục nhấn mạnh sự nguy hiểm của vật nguyền rủa và cảnh báo nhóm người mới đừng ảo tưởng chính mình đặc biệt, cho rằng bản thân có thể nắm trong tay vật nguyền rủa.
Trên thực tế, ngay cả những vật nguyền rủa có thể sử dụng được thì đa số chúng đều có tác dụng phụ rất lớn và sẽ gây phản tác dụng cho người sử dụng, cũng có không ít người phát điên hoặc chết thảm vì cầm trên tay vật nguyền rủa, bất kể có thể lấy ra phó bản hay không, điều tốt nhất nên làm là tiêu hủy nó, nếu không có thể dẫn đến tai họa khó có thể tưởng tượng.
Trình Tri Sơ đặc biệt ấn tượng với bài đăng này, bởi vì lúc đó cậu rất sợ vật nguyền rủa, hầu hết những người mới vào xem cũng run rẩy như cậu, nói rằng họ sẽ không bao giờ lấy vật nguyền rủa, nhưng vẫn có một số ít người không cam lòng, hỏi Hàn Chi Lạc Bạch có vật nguyền rủa không.
Đó đã là chuyện của mấy năm trước, khi Hàn Chi Lạc Bạch đăng bài trên quy mô lớn, anh ấy hoạt động khá tích cực trên diễn đàn, có người hỏi anh ấy câu hỏi này, anh ấy cũng thuận tiện trả lời lại.
Hàn Chi Lạc Bạch: “Có.”
Người mới: "Đại thần có bao nhiêu vật nguyền rủa? Anh có thể tiết lộ chúng được không?"
Hàn Chi Lạc Bạch: “Năm nay không đếm, nhưng năm ngoái có hơn ba mươi cái.”
Người mới: "..."
Hàn Chi Lạc Bạch: “Cầm vật nguyền rủa quả thực rất nguy hiểm, đừng dễ dàng thử nghiệm.”
Người mới: "..."
Sau đó, bài đăng này đã nhận được gần một vạn dấu ba chấm trong phản hồi, khi Trình Tri Sơ nhìn thấy nó, cậu cũng không kìm lòng nổi ấn đồng quan điểm với một bình luận - bản thân anh có hơn ba mươi vật nguyền rủa, căn bản một chút sức thuyết phục cũng không có!!
Chính vì bài đăng này mà Hàn Chi Lạc Bạch đã được đặt cho nhiều biệt danh lung tung khác nhau, chẳng hạn như "Bạch đại thận thực sự nguy hiểm", "Bảo tàng di chuyển của vật nguyền rủa", "Hàn ba mươi", "Người đàn ông thu thập phế phẩm"… Số lượng biệt danh gần bằng số lượng vật bị nguyền rủa trong tay anh ta.
Bất quá sau này Hàn Chi Lạc Bạch tần suất đăng bài dần dần giảm xuống, sau đó gần như không có động tĩnh gì, lần cuối cùng anh ấy đăng bài là hai năm trước, không biết cuối cùng có phải bị vật nguyền rủa gϊếŧ chết hay không.
Khi đó, sau khi đọc hết các bài viết, Trình Tri Sơ hiểu rằng vật nguyền rủa nhất định rất nguy hiểm, cậu không phải là Hàn Chi Lạc Bạch, không có khả năng nắm giữ vật nguyền rủa, nhưng vào lúc này, cậu nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp sự nguy hiểm của vật nguyền rủa. Dù chỉ là phó bản cấp thấp, vật nguyền rủa vẫn có thể không một tiếng động gϊếŧ chết người chơi, thậm chí còn ẩn nấp tiếp tục điều khiển thi thể!
"Nhưng nếu đã là vật nguyền rủa, hệ thống, tại sao hệ thống lại không nói cho chúng ta biết? Đáng lẽ phải nói trước với chúng ta..."
Lộ Văn Tĩnh nắm chặt cây gậy, nhìn thi thể không đầu đang bước đi vẹo vọ, sợ hãi chảy nước mắt, hai chân nhũn ra, ngay cả lời nói cũng có chút không mạch lạc.
"Không thể loại trừ một khả năng."
Bạch Dịch trầm giọng nói.
"Có lẽ chúng ta đã được nhắc nhở rằng đó là một vật bị nguyền rủa, nhưng nó đã đánh lừa chúng ta và gây ra vấn đề về nhận thức của chúng ta."
hai người Trình Tri Sơ nghe vậy, lông tóc dựng đứng, càng trầm trọng hơn chính là lúc này bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng rêи ɾỉ yếu ớt từ mặt đất cách thi thể không xa, Vương Kiến Minh bị đánh bất tỉnh từ từ tỉnh lại, mở to mắt, một bóng dáng quen thuộc và duyên dáng xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ, nhìn rất giống người bạn gái Nhậm Tuyết đã chết của anh ta.
"Tiểu Tuyết... là em sao?"
Vương Kiến Minh hưng phấn đưa tay về phía bóng dáng ấy, nước mắt trào ra, thanh âm nghẹn ngào.
Nhưng mà, giây tiếp theo, khi nước mắt cuốn đi sương mù trong mắt, để anh ta nhìn thấy rõ bóng dáng chân thật, anh ta lập tức choáng váng.
Không khí nồng nặc mùi tanh, những dòng máu nhỏ vẫn chảy ra từ cái cổ bị gãy của thi thể, nó dường như nghe thấy giọng nói của Vương Kiến Minh, hơi nghiêng người về phía Vương Kiến Minh, như đang nhìn anh ta.