Trong nhật ký, chữ viết của bà Meijie có phần nóng nảy và điên cuồng, rõ ràng bà ấy đang vô cùng tức giận, những gì được ghi lại khắp các trang là sự phẫn nộ và oán hận của bà sau khi bị phản bội.
[Đúng vậy, tôi đã gϊếŧ cô ta. Tôi đã gϊếŧ Mary, một con khốn giả vờ thanh thuần và tôi cũng giam Charles trong tầng hầm, tôi sẽ lập tức gϊếŧ hắn!
Sao bọn họ dám phản bội tôi! Trong khi tôi đang tham dự bữa tiệc, họ liên tục nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng tôi, Charles thậm chí còn dùng tiền của tôi để mua cho cô ta một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo, rõ ràng anh ấy chưa bao giờ đưa cho tôi thứ gì cả!
Thật nực cười, họ nghĩ họ là ai? Chỉ là hai thường dân ti tiện mà thôi. Nhưng trong cuộc hôn nhân này, tôi cũng đồng dạng ngu ngốc đến cực điểm, cái gì mà không có tình yêu thuở nhỏ với thanh mai trúc mã, vậy mà tôi lại tin tưởng vào lời nói dối đó, còn cho Mary làm người giúp việc, kết quả là chính mình đem cô ta lên giường của chồng mình.
Chỉ có gϊếŧ bọn họ, tôi mới có thể xua tan hận thù trong lòng, ban đầu tôi muốn đập vỡ chiếc vòng cổ, nhưng sau đó tôi chợt phát hiện trên chiếc vòng cổ có một dòng chữ nhỏ khắc, đó là ký tự quê hương của họ, tôi xem không hiểu.
Tôi đã hỏi Charles nhưng hắn không chịu nói. Ha, hắn nghĩ tôi không thể làm gì được à? Tôi muốn ai đó dịch hàng văn tự này, tôi phải hiểu những từ mà những tên khốn này khắc trên chiếc vòng cổ.]
“…Vậy ra còn có dòng chữ được khắc trên chiếc vòng cổ.”
Trình Tri Sơ cau mày, yêu cầu Vương Kiến Minh lấy sợi dây chuyền ra xem xét kỹ, phát hiện trên dây chuyền bạc quả thật có khắc chữ nhỏ, nhưng cậu xem không hiểu, vừa rồi còn tưởng đây là hoa văn.
"Hiện tại không có cách nào giải mã dòng này, có thể cần một ít manh mối đặc thù."
Cậu giải thích một câu, sau đó bảo Vương Kiến Minh tiếp tục cất chiếc vòng cổ đi, rồi mở thêm vài trang nhật ký của bà Meijie để giải nghĩa, nhưng đọc xong lại thấy cả người không rét mà run.
[Mary đang mang thai, cô ta thực sự đang mang thai đứa con của Charles! Họ không những phản bội tôi mà còn có thêm một đứa con hoang!
Tôi phát hiện ra điều này khi chính tay mình mổ bụng cô ta, lúc đó tôi phát điên, cảm xúc không khống chế được, khi tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã đập nát bụng cô ta, máu văng vãi khắp nơi.
Nhưng tôi không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn thấy vui vẻ, tiếp theo tôi nhốt Charles vào tầng hầm, không có ánh nắng, không có nước uống, không có thức ăn và chỉ có ánh sáng rất lờ mờ.
Nhưng hắn không đơn độc, ba người họ đoàn tụ dưới tầng hầm - Tôi rải đầu, tay, chân, xương sườn và thịt băm của Mary xuống tầng hầm (bên trong còn trộn lẫn đứa con hoang đó), và một cái xô sắt đựng những thứ bên trong được rút ra từ người cô ta, Charles nếu không muốn chết khát thì phải uống máu của cô ta, không muốn chết đói thì phải ăn thịt cô ta.
Tôi nói với hắn rằng đây là Mary yêu quý của hắn và đứa con của họ. Tôi muốn xem liệu hắn có chọn ăn thịt họ hay không. Tất nhiên, ngay cả khi hắn làm vậy, tôi cũng sẽ không buông tha hắn, đây là cái giá khi phản bội Meijie Sorcha!]
[Trước khi tôi chuyển đến dinh thự, cha tôi từng nói với tôi rằng ở đây có một số lối đi bí mật, mục đích của việc xây dựng chúng là để thoát khỏi bằng lối đi bí mật trong trường hợp nguy hiểm, vì vậy chỉ có một số ít người biết về nó. Ông ấy cũng kể cho tôi nghe vì tôi muốn chuyển đi. Ông ấy đã nói với tôi và đặc biệt yêu cầu tôi không nói với Charles trừ khi điều đó thực sự cần thiết, bởi vì ngay cả khi hắn là người bên cạnh, tôi cũng không biết liệu người kia có phản bội mình hay không.
Tôi mừng vì đã nghe lời bố và chưa bao giờ nói với Charles nên hắn không biết rằng thực ra có một cánh cửa bí mật dưới tầng hầm dẫn lên hành lang tầng hai. Tôi sẽ từ đây đi xuống để quan sát tình huống của hắn.
Charles không hề biết rằng tôi sẽ đứng sau cánh cửa bí mật và nhìn hắn, tôi nhìn hắn ngồi giữa những miếng thịt, run rẩy vì sợ hãi, nôn mửa, rồi khóc lóc không ngừng, sám hối hành vi vụиɠ ŧяộʍ của chính mình và cầu xin tôi thả hắn ra ngoài. Nhưng tôi đã ra lệnh không cho ai được phép đến gần tầng hầm, tự nhiên cũng không ai có thể đáp lại hắn.
Tôi nhìn hắn trở nên suy yếu và hoảng hốt, tinh thần cũng bắt đầu trở nên không bình thường. Hắn bắt đầu đập đầu vào tường, để lại những vết máu trên sàn và tường.
Đầu của Mary ngày càng hư thối, khuôn mặt xinh đẹp mục nát đến mức đôi mắt cô ta rơi ra, để lộ da thịt thối đen và xương trắng, trong hốc mắt trống rỗng của cô ta có thể thấy giòi bọ bò lổm ngổm.
Miếng thịt của cô ta cũng ôi thiu, có khi Charles phát điên lên vì đói, hắn sẽ vồ lấy một miếng, cười lớn rồi nuốt chửng một ngụm, khi tỉnh lại thì nôn hết ra ngoài và tiếp tục đập đầu vào bức tường.
Tôi đứng sau cánh cửa bí mật, chứng kiến
tất cả những điều này, không thể không liều mạng che miệng mình lại.
Nếu không tôi sẽ không nhịn được mà cười ra tiếng.]
"Tại sao bà ấy lại biếи ŧɦái như vậy..."
Đọc xong hai trang giấy, Trình Tri Sơ tê dại xoa xoa cánh tay, cảm thấy trong bụng cồn cào, nếu không phải cậu đã ăn cơm cách một đoạn thời gian khá lâu, cậu hiện tại có lẽ thật sự có thể nôn ra ngoài.
"Cuốn nhật ký này có đề cập đến một lối đi bí mật. Cánh cửa bí mật nằm ở hành lang trên tầng hai và có thể dẫn xuống tầng hầm."
"Cửa tầng hầm đã bị người chủ thứ hai phong ấn, muốn vào tầng hầm phải đi vào bằng cửa bí mật... Ừm, hai lần nhắc tới tầng hầm, phỏng chừng phải thông qua lối đi bí mật đi vào trong đó.”
Anh cố kìm nén cảm giác buồn nôn, nói vài lời với những người khác, rồi mở dòng cuối cùng trong nhật ký.