Ta Qua Cửa Bằng Cách Hôn Môi Với Boss Game Kinh Dị

Chương 15: Dinh thự lúc nửa đêm 10

"Chi——"

Ánh đèn pin mờ ảo chiếu sáng lối cầu thang chật hẹp, Trình Tri Sơ giẫm lên tấm ván gỗ cũ kỹ, phát ra âm thanh cũng khiến hắn rùng mình, bàn tay cầm đèn pin bất giác run lên.

Cậu vẫn còn sợ hãi trước ma quỷ vừa gặp phải, nếu lúc này cậu là người duy nhất trong ngôi nhà ma ám này, có lẽ cậu đã sợ hãi đến phát điên.

Nhưng may mắn nơi này không phải chỉ có cậu là người duy nhất ở đây, cậu còn một người đồng đội rất lợi hại tên là Bạch Dịch.

Nhìn bóng lưng Bạch Dịch đi phía trước, Trình Tri Sơ cầm đèn pin, trong lòng thầm nói mình thật may mắn, cậu quyết định sau khi phó bản kết thúc, cậu nhất định dù cho có bị bảo là da mặt dày cũng phải thêm bạn bè với Bạch Dịch, hẳn là Bạch Dịch cũng sẽ không cự tuyệt….

Ý nghĩ ôm đùi của cậu không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại cậu đang nghĩ sau khi trở thành bạn tốt, cậu có thể mời Bạch Dịch cùng nhau thăng cấp, bồi dưỡng cảm tình, có thể sẽ trở thành đối tác thường xuyên trong tương lai.

Mặc dù trong lòng Trình Tri Sơ vẫn có chút nghi ngờ, tại sao Bạch Dịch lại dùng bình nước khoáng để đựng loại nước thánh lợi hại như vậy, nhưng cậu rất nhanh chóng tự mình tìm ra lý do, ví dụ như Bạch Dịch đã có được thứ này trong một phó bản trước đó, có lẽ nước thánh lúc đó đã có sẵn trong chai nước khoáng rồi.

"Mọi người cảm thấy hồn ma vừa rồi là ai?"

Đi trên cầu thang dẫn lên tầng hai, đoàn người quá mức yên tĩnh, Lộ Văn Tĩnh có vẻ hơi căng thẳng, mở miệng để bình tĩnh lại cảm xúc: “Tại sao ngay từ đầu nó lại đuổi theo Trình Tri Sơ?”

"Tuy rằng vẫn chưa thể chứng minh, nhưng tôi cảm thấy nó có thể là người chủ thứ hai của dinh thự, người đã viết bức thư đó."

Trình Tri Sơ nghĩ nghĩ nói: “Lấy được thư và chìa khóa thì nó xuất hiện, trong tay tôi cầm hai thứ này, nó đuổi theo tôi cũng không có gì lạ.”

Cho nên khi nghĩ lại, có thể khẳng định được boss không phải là nó, mà là con quỷ đã gϊếŧ chết chủ nhân đầu tiên, bà Meijie, hồn ma kia chỉ là một trong những nạn nhân của ngôi nhà ma ám này mà thôi.

Vừa nói chuyện, họ vừa đi lên tầng hai, đi đến một cánh cửa hoa lệ, Lộ Văn Tĩnh có kỹ năng tự động đọc địa hình, theo lời cô ấy nói, đây là phòng ngủ chính của dinh thự.

"Tôi sẽ vào trước."

Bạch Dịch đi phía trước nhỏ giọng nói với bọn họ, thử vặn tay nắm cửa, cửa không khóa, nhẹ nhàng đẩy ra.

Anh bước vào trước, dùng đèn pin nhìn xung quanh, xác nhận hình như không có gì khác thường, anh gật đầu với những người ngoài cửa, sau đó tất cả đều bước vào.

Căn phòng rất rộng rãi, bên ngoài tối tăm, bụi bặm khắp nơi, tường dán giấy dán tường màu đỏ sậm, treo vài bức tranh sơn dầu, sàn nhà trải thảm, xung quanh có một chiếc giường, rèm che và đồ nội thất bằng gỗ nguyên khối. Chiếc đèn pha lê trên trần phản chiếu một chút ánh sáng trắng, các cửa sổ đều được đóng đinh bằng ván gỗ từ bên ngoài, không để lại một khe hở nào.

Trình Tri Sơ lại kích hoạt kỹ năng nhắc nhở manh mối, lần này cậu nhìn thấy ba tia sáng lóe lên, nằm ở phía sau bàn trang điểm, đầu giường và bức tranh sơn dầu lớn nhất.

“Tôi nhìn thấy ba manh mối.” Trình Tri Sơ giải thích kỹ năng của mình cho người khác, sau đó giải thích vị trí của manh mối: “Chúng ta hãy tách chúng ra.”

Những người khác cũng không phản đối, Lộ Văn Tĩnh đi về phía đầu giường, Nhậm Tuyết chọn bàn trang điểm, Vương Kiến Minh đi theo phía sau cô, mỉm cười vui vẻ.

Vốn dĩ anh ta đã làm Nhậm Tuyết tức giận, nhưng vì vừa rồi hồn ma kia đã bóp cổ anh ta nên Nhậm Tuyết không những không tức giận nữa mà còn nhìn thấy cô khóc vì mình, đây coi như trong họa có phúc.

Trình Tri Sơ và Bạch Dịch đến bức tranh sơn dầu phong cảnh lớn và cùng nhau gỡ bỏ nó, quả nhiên như trong thư đã đề cập, phía sau có một cánh cửa bí mật.

Trình Tri Sơ lấy chìa khóa ra, thử mở cửa bí mật, chìa khóa vừa khít với ổ khóa, khi cậu nhẹ nhàng xoay, cửa liền mở ra.

"Kéttt..."

Lớp bụi dày đặc rung chuyển, cánh cửa bí mật bằng sắt từ từ mở ra, Trình Tri Sơ ho vài tiếng, dùng đèn pin chiếu sáng bên trong cánh cửa bí mật, đồng tử của cậu lập tức co rút lại, cậu kinh hãi hét lên một tiếng “a”. Chiếc đèn pin cũng rơi ra lăn xuống sàn.

Một cái xác teo tóp đột nhiên ngã xuống, đập vào chân Trình Tri Sơ, một cánh tay khô héo cũng chạm vào chân cậu, Trình Tri Sơ sợ đến mức hét lên một tiếng, ngồi xổm hoảng sợ lùi lại. Nhậm Tuyết và ba người còn lại cũng bị tiếng hét của cậu dọa sợ, tất cả đều hoảng sợ mở to mắt quay đầu về phía cậu, mọi người đều nhìn thấy một cái xác khô trên mặt đất.

"Không sao đâu, đừng sợ."

Bạch Dịch nghiêng người đỡ Trình Tri Sơ đứng dậy, vỗ lưng an ủi nói: "Đây không phải là ủy, chỉ là một thi thể."

"Là, phải không..."

Trình Tri Sơ kinh ngạc nhìn trên mặt đất, phát hiện vật đó bất động, thật ra chỉ là một thi thể, sau đó thở phào nhẹ nhõm, sợ hãi lau mồ hôi lạnh nói: “Lúc đó tôi hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, đột nhiên nó rơi ra ngoài, làm tôi sợ chết khϊếp..."

"Cậu còn nói, cậu mới là người dọa sợ mọi người đấy, tiếng kêu của cậu còn đáng sợ hơn cả cái thi thể kia!!" Vương Kiến Minh vỗ ngực, tức giận mắng.

Trình Tri Sơ bị nghẹn một chút, vừa rồi cậu quả thực đã phản ứng thái quá, đối mặt với sự chế giễu của đồng đội, cậu chỉ có thể im lặng, Bạch Dịch nhẹ liếc nhìn Vương Kiến Minh, vỗ vỗ lưng Trình Tri Sơ an ủi, anh ngồi xổm xuống kiểm tra khối thi thể.

Bạch Dịch cầm xương tay của thi thể trong tay, vẻ mặt khá lạnh nhạt, như thể anh chỉ đang cầm một khúc gỗ. Anh nhìn bàn tay của xác ướp, sau đó lật thi thể lại và nói: "Người nảy hẳn chính là ông Charles, chồng của bà Meijie, đồng thời là chủ nhân đầu tiên của dinh thự."

"Làm sao anh biết?" Trình Tri Sơ kinh ngạc hỏi.

“Móng tay của ông ấy bị tổn thương nặng, chắc chắn ông ấy đã gãi phải thứ gì đó rất cứng. Như trong thư nói, dưới tầng hầm có rất nhiều vết xước, có lẽ là do ông ấy lưu lại, hơn nữa trong thư cũng đề cập đến việc Charles đã chết trong tầng hầm ngầm."

Bạch Dịch nhìn thi thể, trầm ngâm một lát: "Cách người này chết có chút kỳ lạ... Là đói chết."

"Người này đã thành thây khô, làm sao còn có thể nhìn ra là chết đói?" Vương Kiến Minh nghi ngờ hỏi.