"A--"
Tiếng kêu thảm thiết của Nhậm Tuyết vang vọng khắp dinh thự, dưới ánh mắt kinh ngạc của những người khác, cô đột nhiên khuỵu gối xuống đất, sợ đến mức không đứng dậy được, xấu hổ bò về phía trước bằng bốn chân.
Khi cô bò về phía trước, những người khác nhìn thấy một đôi dấu chân nơi cô vừa đứng, chân trái thiếu mất một nửa, chảy ra máu tươi, đó đúng là dấu chân mà Trình Tri Sơ đã mô tả trước đó.
“Có ma! Có ma——!”
Nhậm Tuyết run rẩy quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết, Vương Kiến Minh vội vàng chạy tới, bảo vệ cô ở phía sau, sắc mặt cũng tái nhợt, hàm răng run lập cập.
Trình Tri Sơ và Lộ Văn Tĩnh cũng sợ hãi, Lộ Văn Tĩnh giơ chiếc gậy đẫm máu lên, liều mạng khua xung quanh, lớn giọng hét to: "Đừng tới đây! Đừng tới đây!"
Dấu chân đứng yên tại chỗ, không hiểu những giọt máu từ không trung rơi xuống, trên mặt đất tạo thành một vũng lớn, tản ra nồng nặc mùi máu.
Mọi người đều khẩn trương nhìn chằm chằm nó, không dám lại gần, sau đó nhận thấy dấu chân đột nhiên di chuyển, “Lách cách” tiến lên từng bước.
Trình Tri Sơ nhận ra dấu chân đang hướng về phía mình, thân thể đột nhiên cứng đờ, sau đó cậu ý thức được mình đang làm gì, không nói một lời, lập tức bỏ chạy.
Cậu không biết con ma này có phải là boss của phó bản này hay không, cậu không dám cá cược, nếu hôn nhầm người, cậu chắc chắn sẽ bị con ma này gϊếŧ chết ngay lập tức! Hơn nữa boss chắc sẽ không xuất hiện sớm như vậy, nếu không phải boss…. Vậy….
"Thất thần cái gì, còn không mau chạy!!"
Trình Tri Sơ hét lên một tiếng, đánh thức Lộ Văn Tĩnh và những người khác vẫn còn đang ngơ ngác, sau khi mọi người bỏ chạy, Trình Tri Sơ khóc không ra nước mắt phát hiện ra con ma kia thế nhưng thật sự hướng về phía cậu đuổi theo, nó một bên không ngừng chảy máu, một bên hiện lên một chuỗi dấu chân, từng bước đi vặn vẹo quái dị, có thể thấy rõ ràng, nó càng ngày càng gần cậu.
Tại sao cậu lại xui xẻo như vậy?!
Trình Tri Sơ đi vòng qua chiếc bàn đá cẩm thạch, rồi vòng qua ghế sofa, thở hồng hộc cùng dấu chân chạy vòng quanh trong phòng khách, Nhậm Tuyết và ba người khác nhìn thấy vậy đều ngây người, không tự chủ thả chậm tốc độ của mình, bước chân của họ dần dừng lại, đứng ở đó ngơ ngác nhìn về phía Trình Tri Sơ.
Ai có thể nghĩ tới, dấu chân tựa hồ cực kỳ thiên vị Trình Tri Sơ, không để ý tới người khác, cực kỳ kiên trì truy đuổi cậu, Trình Tri Sơ gần như sắp khóc, bởi vì cậu thật sự không thể chạy được nữa, hơn nữa hệ thống của cậu còn không thấy có động tĩnh gì, giá trị thể lực của cậu cũng sắp cạn rồi.
[Thể lực còn lại: 3...2...]
Nếu tụt xuống 0 điểm, cậu thật sự không thể chạy thêm một bước nào nữa! Tại sao con ma này lại cứ đuổi theo cậu? – Chẳng lẽ là do chiếc chìa khóa trên người cậu?
Trong đầu Trình Tri Sơ chợt nảy ra một ý tưởng, cậu đang suy nghĩ có nên ném chìa khóa cho người khác hay không, mấy người thay phiên nhau đi vòng tròn cùng con ma, tìm cơ hội chạy trốn, nhưng cậu lại không chú ý tới sàn nhà trước mặt đã mục nát, khi cậu giẫm lên, tấm gỗ "cạch" một tiếng, mặt đất vỡ ra, chân phải của cậu lập tức lún xuống.
Chết tiệt, tại sao lại có thể như thế này!
Trình Tri Sơ sửng sốt, nhìn thấy cậu sắp ngã xuống, một đôi cánh tay cường tráng đột nhiên vươn ra, ôm chặt lấy cậu trong lòng, cậu theo quán tính lao vào l*иg ngực rắn chắc của đối phương, ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.
--Là Bạch Dịch.
Vừa ngẩng đầu lên, Trình Tri Sơ nhìn thấy chính là khuôn mặt tuấn tú của Bạch Dịch, người đối diện lúc này vừa vặn cúi đầu, nở nụ cười dịu dàng, như đang trấn an cậu.
Trình Tri Sơ sửng sốt một lúc, sau đó cậu nghe được sau lưng tiếng giọt máu rơi xuống đất càng lúc càng lớn, trong nháy mắt, dấu chân đã cách bọn họ rất gần!
Cậu trong lòng lo lắng, Bạch Dịch chính là đến cứu cậu, cậu không thể liên lụy tới Bạch Dịch, cậu lập tức lấy chìa khóa ra, định ném nó ra ngoài để thu hút sự chú ý của con ma. Bạch Dịch đột nhiên giữ tay cầm chìa khóa của cậu lại, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, không có việc gì."
Nói xong, anh ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc nhìn về hướng dấu chân, cặp mắt đen tối để lộ ra ánh mắt u ám thâm thúy, giống như vực sâu sắp nuốt chửng tất cả, tản ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm.
"Lách cánh, lách cách..."
Giống như tiếng phanh gấp, dấu chân đột ngột dừng lại, xung quanh có rất nhiều máu rơi xuống. Một nửa dấu chân chậm chạm không đáp xuống mặt đất, lơ lửng trên không, những giọt máu từ bên dưới nhỏ xuống phác họa hình dáng lòng bàn chân.
Bạch Dịch nhếch khóe miệng cười nhìn nó, khuôn mặt tuấn mỹ bị bóng mờ nhàn nhạt bao phủ, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn.
"Soạt--!"
Ngay sau đó, Trình Tri Sơ ngạc nhiên phát hiện, dấu chân đột nhiên quay ngoắt 180 độ, nặng nề giẫm xuống sàn, với tốc độ cực nhanh lao ra ngoài, nếu không phải nó đang hướng về nhóm người Vương Kiến Minh, cậu còn tưởng rằng nó muốn chạy trốn.
"A a a——"
Nhìn thấy dấu chân đột nhiên tiến về phía mình, Vương Kiến Minh và Nhậm Tuyết sợ đến mức hét lên, bắt đầu chạy quanh phòng giống như Trình Tri Sơ vừa rồi.
Trình Tri Sơ kinh ngạc quay đầu nhìn Bạch Dịch: "Anh làm cách nào khiến nó không còn đuổi theo tôi nữa vậy?"
"..." Bạch Dịch trầm mặc vài giây, sau đó mỉm cười nói: "Trên người có bôi một ít nước thánh để dọa nó đi. Kỳ thật tôi cũng không nắm chắc, may mắn là có tác dụng."
"Nếu anh có đồ để đối phó ma quỷ, sao không sớm lấy ra!!"
Vương Kiến Minh sắc mặt tái nhợt hét lên, phải lăn lộn trên mặt đất mới miễn cưỡng tránh được dấu chân đang đuổi theo mình, vừa rồi anh ta cảm thấy ngón tay của con ma đó đã chạm được vào mình!
"Trong ba lô có rất nhiều đồ, tôi tìm một hồi." Bạch Dịch chậm rãi hỏi: "Có muốn lấy ra không?"
"Vô nghĩa! Chẳng lẽ anh muốn chết à--- a!"
Vương Kiến Minh đột nhiên cảm thấy lưng mình bị vật gì đó sắc nhọn cào vào, trên quần áo lập tức xuất hiện ba vết máu nhỏ, anh ta hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, ngay sau đó, liền bị một thứ gì đó vô hình cấu thật mạnh trên cổ, làn da liền xuất hiện dấu tay đen.
"Kiến Minh!"
Nhậm Tuyết tức giận đối với Vương Kiến Minh lập tức đã tan thành mây khói, cô kinh hãi che miệng hét lên, Lộ Văn Tĩnh cũng sợ hãi, run rẩy dựa vào tường, sắc mặt trắng bệch đến dọa người.
"Bạch Dịch, anh còn thừa nước thánh không?" Trình Tri Sơ cũng rất lo lắng, bởi vì nếu như không tiêu diệt được con ác quỷ này, không chỉ Vương Kiến Minh mà tất cả bọn họ đều sẽ chết ở chỗ này!