Vương Kiến Minh không nói gì, sau khi Lộ Văn Tĩnh được Nhậm Tuyết kéo ra, cô lấy ra một chiếc phong thư cũ dính đầy máu, thanh âm như muỗi kêu, nói: “Tôi tìm thấy cái này… hình như là một phong thư.”
"Tôi cũng tìm được một chiếc chìa khóa, không biết dùng để mở cánh cửa nào."
Trình Tri Sơ lấy chìa khóa ra cho mọi người xem, năm người lại tụ tập lại với nhau, Trình Tri Sơ cầm lấy phong thư, đầu tiên liếc nhìn chữ ký và địa chỉ trên bìa, sau đó mở phong thư ra đọc nội dung.
"Đây là... Lá thư của người chủ thứ hai của ngôi biệt thự này gửi cho vợ ông ta." Trình Tri Sơ nhíu mày nói.
[Gửi đến tình yêu ngọt ngào của tôi:
Em yêu, chắc em không tưởng tượng được lần này anh sẽ mang đến cho em điều bất ngờ gì. Thực ra anh đã mua dinh thự Sorcha với giá rẻ không ngờ. Anh vui sướиɠ đến phát điên lên. Hiện tại anh muốn mang em cùng đứa nhỏ đến sống cùng anh!
Đương nhiên, gia tộc Sorcha nguyện ý bán đi căn dinh thự này là có nguyên nhân... Tuy rằng em có thể sợ hãi, nhưng anh nhất định phải nói cho em biết lý do thực sự.
Vào một năm trước, trong dinh thự đã xảy ra một thảm án, chủ nhân của dinh thự, cô con gái út của gia tộc Sorcha, phu nhân Meijie, cùng với tất cả người hầu và thậm chí cả động vật sống, đều chết thảm trong một đêm, mà hung thủ cho đến nay vẫn chưa bị bắt về quy án.
Chúa ơi, điều này thật đáng sợ... Hung thủ nhất định có mối hận thù sâu đậm với gia tộc Sorcha, nếu không hắn sẽ không thể làm ra chuyện vô nhân đạo như vậy.
Nhìn đến đây, có lẽ em sẽ thắc mắc, tại sao anh không nhắc đến chồng mới cưới của phu nhân Meijie, chẳng lẽ ông ấy còn sống?
Không, trên thực tế, có tin đồn rằng quý ông này đã chết từ lâu trước khi thảm kịch này xảy ra, và ông ta chết dưới tầng hầm của biệt thự, tuy nhiên, không có bằng chứng nào chứng minh điều đó và cũng không có ai nhìn thấy thi thể của ông ta, vì vậy cảnh sát đã đăng ký là một vụ mất tích.
Những người dân lân cận đã lan truyền giả thuyết rằng ông Charles, chồng của bà Meijie, có lẽ đã bị chính bà Mejie gϊếŧ chết.
Trước khi kết hôn, ông Charles chỉ là một chàng trai nghèo xuất thân nông thôn nhưng đẹp trai và bà Meijie đã yêu ông ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy ông Charles đã gả vào gia tộc Sorcha và trở thành thành viên của tầng lớp thượng lưu.
Chính vì điều này mà bà Meijie thường đối xử với ông như một con chó, nếu không thích sẽ tùy ý lăng mạ và đánh đập ông Charles, ông không có chút tôn nghiêm nào trước mặt vợ. Cuối cùng, có thể giữa họ đã xảy ra tranh chấp nào đó và bà Meijie đã đơn giản trực tiếp gϊếŧ chết ông ấy.
Anh đã nhìn thấy một số bằng chứng kinh hoàng dưới tầng hầm: có nhiều vết xước trên sàn và tường của tầng hầm, thậm chí còn có vết máu cũ. Anh đã nhờ người hầu lau sạch vết máu, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể loại bỏ được, không khó để tưởng tượng rằng dưới tầng hầm chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khủng khϊếp.
Có thể thảm án sau đó liên quan đến ông Charles nhưng anh không muốn khám phá bí mật bên trong nên quyết định phong tỏa vĩnh viễn tầng hầm.
Em đừng lo lắng, em yêu, những rắc rối tương tự sẽ không bao giờ xảy ra với chúng ta, bởi vì em và anh rất yêu nhau và sẽ tiếp tục yêu nhau mãi mãi.
Nhân tiện, còn một điều thú vị nữa, trong phòng ngủ chính trên tầng 2 của dinh thự, cũng là phòng ngủ nơi vợ chồng đó từng sống, có một cánh cửa bí mật ẩn sau bức tranh sơn dầu, nó cần phải được mở bằng một chiếc chìa khóa, nhưng anh chưa bao giờ tìm thấy chìa khóa và cửa bí mật rất chắc chắn, không thể bị phá vỡ bởi ngoại lực.
Khi em đến, chúng ta có thể dẫn đứa nhỏ đi tìm chìa khóa. Đây sẽ là một trò chơi của gia đình và chắc chắn sẽ rất thú vị!]
“…Chữ ký là "Người yêu dấu của em", và bức thư kết thúc ở đây."
Trình Tri Sơ đọc xong lá thư, ngẩng đầu nhìn những người khác, Nhậm Tuyết vừa định nói gì đó, bỗng nhiên cảm thấy vai mình bị người phía sau chạm vào.
Cô tưởng Vương Kiến Minh đang muốn chạm vào vai mình nên cau mày xua tay định đánh ngã anh ta, nhưng cô trượt tay và không chạm vào gì cả.
Cùng lúc đó, cô vẫn có thể cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào vai mình, chất lỏng đang nhỏ giọt xuống, bôi lên lớp vải trên vai cô, toát ra mùi máu thoang thoảng.
Cơ thể cô đột nhiên cứng đờ, cô từ từ cúi đầu xuống và nhìn về phía sau qua khe hở giữa hai chân.
Trên mặt đất xuất hiện rõ ràng một đôi dấu chân, sát sau lưng cô, bàn chân trái thiếu mất phía trước, để lại những vết máu đen đỏ trên nền bụi.
"Lách tách."
------------
Nhật Ký của Bạch Dịch:
Tại sao lại chọc giận Tri Sơ?
Nếu nghi ngờ em ấy, vậy thì hãy để ngươi và bạn gái ngươi thật sự gặp được ma.
Ps: Vẻ mặt sợ hãi của Tri Sơ thật đáng yêu, làm cho người ta không nhịn được muốn hôn em ấy một cái.