Xe taxi dừng lại ở trước biệt thự khu nhà giàu, nơi này là căn nhà Tiêu Diêm mua cho Tô Lạc, thoạt nhìn rất tráng lệ nhưng bên trong lại chứa đầy các loại dụng cụ tìиɧ ɖu͙©.
Dưới sự giới thiệu của Tô Lạc, Thiên Tứ gặp mặt những công khác.
"Thiên Tứ, người này là bạn anh, Tiêu Diêm."
Tiêu Diêm không nhạt không mặn "Ừ" một tiếng, xem như là chào hỏi.
Một tay hắn kéo Tô Lạc vào trong ngực rồi ôm, ánh mắt ác ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Thiên Tứ, muốn nhìn xem bạn trai Tô Lạc sẽ có phản ứng gì.
Tô Lạc sợ Thiên Tứ nhất thời không tiếp nhận được, thoát khỏi ngực Tiêu Diêm, lại chỉ vào công thứ hai Nhϊếp Vĩ Minh.
"Anh ấy tên là Nhϊếp Vĩ Minh, ông chủ của anh."
"Xin chào..." Thiên Tứ khẩn trương chào hỏi, lại là rắm không được đáp lại.
Đối phương căn bản không muốn phản ứng với Thiên Tứ, vùi đầu ngã xuống sô pha đọc sách, vẻ mặt âm khí nặng nề, nhìn đã biết là không dễ ở chung.
"Người này là…"
"Không cần giới thiệu, cậu ấy biết anh." Lưu Nguyên Khanh cười cười.
Tô Lạc kinh ngạc, nhìn Thiên Tứ: "Em biết Lưu Nguyên Khanh?"
Thiên Tứ gật đầu: "Giáo sư Lưu là giáo viên mỹ thuật của em..."
"Hóa ra là vậy." Tô Lạc mỉm cười giới thiệu em trai mình: "Đây là em trai Tô Dương của anh, Tiểu Dương, vị này là bạn trai của anh, Thiên Tứ."
"Bạn trai..." Tô Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng bài xích nhìn Thiên Tứ, hung ác trừng mắt liếc Thiên Tứ một cái, quay đầu ủy khuất ôm cánh tay Tô Lạc.
"Anh, anh có bạn trai rồi, sao bây giờ mới nói...""
"Đây không phải là đang giới thiệu cho em rồi sao?" Tô Lạc sờ sờ đỉnh đầu em trai mình, hoàn toàn không nhận ra mọi người đang vô tri vô giác căm thù Thiên Tứ.
Giờ khắc này, sau lưng Thiên Tứ tê dại, sợ muốn chết.
Kiểu đối địch với đại lão này, cục diện sinh tử ra sao chẳng rõ, cậu thật sự là không cách nào tiêu thụ được, thật sự muốn khóc.
"Hệ thống..."
"Hức... Hệ thống..."
Nhưng mặc kệ Thiên Tứ kêu gọi hệ thống thế nào, đều là đá chìm biển rộng.
"Đồ đạc đều đã thu dọn xong hết rồi, xuất phát đi!" Tô Lạc đề nghị.
Xe chạy trên đường núi uốn lượn, không biết qua bao lâu mới đến, Tô Lạc ôm eo Thiên Tứ, đầu đặt ở giữa đùi cậu, hiếm khi ngủ được một lúc.
Nhìn vành mắt thâm quầng của nam chính thụ, Thiên Tứ có chút đau lòng.
"Tối qua không nghỉ ngơi tốt sao?"
"Ừ..." Tô Lạc đỏ mặt cười cười, đều do Tiêu Diêm không biết tiết chế, hại phía dưới của anh bây giờ vẫn còn sưng phù.
Quả nhiên vẫn là Thiên Tứ tốt nhất, dịu dàng săn sóc, còn có thể chăm sóc người khác.
Anh ngồi dậy áp sát vào mặt Thiên Tứ, thuận thế khoát tay lên vai cậu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Thiên Tứ, ngăn chặn hô hấp của cậu, trực giác nếm được sự mềm mại, rất ngọt ngào.
"A..." Thiên Tứ nhíu mày không thoải mái, cũng không dám buông tay, sợ Tô Lạc ở trên đùi mình rơi xuống.
Động tác của hai người quá mức dễ thấy, vẻ mặt của Lưu Nguyên Khanh ngồi ở hàng đầu khó lường, nhưng cho dù anh ta không nói gì cả, Thiên Tứ cũng có thể cảm giác được anh ta đang nhìn mình chăm chú xuyên qua kính chiếu hậu.
Thấy cậu thất thần, Tô Lạc có chút bất mãn: "Thiên Tứ... Ưʍ..."
Thiên Tứ may mắn, ngồi cùng một chiếc xe với giáo sư Lưu của mình, cũng may không phải là Tiêu Diêm tính tình nóng nảy hay Nhϊếp Vĩ Minh thủ đoạn hung ác, càng không phải là Tô Dương kỳ kỳ quái quái.
"Đừng... Đừng ở trong xe... Có người..." Thiên Tứ đỏ mặt, lại không dám đẩy anh ra, bị hôn đến nỗi thở hồng hộc.
"Được rồi." Tô Lạc liếʍ lên xương quai canh tinh xảo của cậu một cái, sắc mặt quyến rũ thu hồi ánh mắt, nhưng tay lại không rời khỏi người cậu.
Tô Lạc biết bạn trai ngại ngùng, xe chấn gì gì đó nhất định không thể tiếp nhận được, vẫn là đợi đến biệt thự rồi nói sau.
Hai giờ sau đã đến biệt thự nghỉ phép.
Nơi này cách thành phố ồn ào náo nhiệt rất xa.
Thiên Tứ mang hành lý xuống xe, nhìn thấy xung quanh không chỉ là phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, còn có cảm giác áp bách ngăn cách với thế giới bên ngoài.