Pháo Hôi Mỹ Mạo Bị Vai Chính Mơ Ước

Quyển 1 - Chương 4: Kỹ thuật dùng miệng của nam chính thụ rất tuyệt vời (H)

Biệt thự là của Tiêu Diêm, vì có thể làʍ t̠ìиɦ với Tô Lạc tốt hơn mà còn đặc biệt mua nền móng ở nơi này, xây dựng một căn biệt thự.

Thiết bị trong nhà hoàn chỉnh đồng bộ, trên lầu có vườn hoa lộ thiên, dưới lầu có bể bơi lộ thiên, lầu hai còn có một rạp chiếu phim tư nhân, tầng hầm ngầm là quán bar mật thất.

Điểm thiếu sót duy nhất, nơi này ngoại trừ bọn họ thì không có ai khác.

Tô Lạc đi một vòng trong biệt thự, Tiêu Diêm lôi kéo anh muốn làm một lần, bị Tô Lạc cười cười từ chối.

"Em không muốn?"

"Không phải... Mọi người đều đồng ý với em rồi mà, chờ em lấy được Thiên Tứ, nói chuyện phải giữ lời."

"Hừ..." Tiêu Diêm cười lạnh, trong mắt là khinh thường và trào phúng: "Chỉ có cậu ta thì không còn thú vị, có thể ở trên giường thỏa mãn em sao?"

"Anh đừng quan tâm cái này~"

Tô Lạc cười híp mắt tránh thoát bàn tay hư hỏng của Tiêu Diêm, chạy về phía Thiên Tứ trong phòng khách, đâm đầu vào trong ngực cậu, giúp cậu xách hành lý lên lầu.

Ánh mắt mọi người giống như một thanh đao, cả người Thiên Tứ run lên, cũng không quay đầu lại, đi lên lầu.

Thậm chí cậu còn không dám quay đầu lại, sợ quay đầu là nhìn thấy đôi mắt phẫn nộ của bọn họ.

Vừa đến phòng, Tô Lạc liền giống như một con sói đói, nhào về phía Thiên Tứ.

"Thiên Tứ... Chúng ta đã lâu như vậy rồi, cho anh một lần, được không?"

"Bây giờ vẫn còn là ban ngày..."

Thiên Tứ nhìn Tô Lạc cười khanh khách, quả thực tựa như một yêu tinh ăn thịt người, cưỡng bức cậu đến nỗi không thể lui, nhưng trong tình thế bắt buộc lại nhoẻn miệng cười, âm thanh dịu dàng làm nũng với cậu, trên tay còn không thành thật, vươn về phía quần cậu.

"Chẳng lẽ em không muốn anh sao?"

Tô Lạc ra vẻ tức giận, nhưng âm thanh lại đặc biệt dễ nghe, Thiên Tứ không thể nhìn thấy bộ dáng này của thiếu niên, luống cuống ngã ngồi ở trên giường.

"Anh giúp em sờ sờ, rất thoải mái đó..."

"Ừm..."

Nhận được câu đồng ý của Thiên Tứ, Tô Lạc nở nụ cười ngọt ngào, vội vàng quỳ gối giữa hai chân Thiên Tứ, cởϊ qυầи của cậu, thưởng thức dươиɠ ѵậŧ của Thiên Tứ.

Nơi này vẫn chưa từng được sử dụng qua, trắng trẻo mũm mĩm, đáng yêu lại xinh đẹp.

Tô Lạc há miệng, ngậm vào hết một ngụm.

"A..." Thiên Tứ thoải mái phát ra một tiếng thở dốc, địa phương mẫn cảm bị đầu lưỡi linh hoạt bao bọc, hơn nữa còn rất có kỹ xảo mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Thiên Tứ khó chịu cong thắt lưng, cả người run lẩy bẩy.

Tô Lạc còn chưa thỏa mãn, nhét vào cổ họng mấy cái, phun ra nuốt vào cả cây dươиɠ ѵậŧ của Thiên Tứ.

"Ưʍ..."

Thiên Tứ làm gì đã từng trải qua kɧıêυ ҡɧí©ɧ thế này, nhất thời đỏ mắt.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đánh úp tới từng đợt, cậu kích động đẩy đầu Tô Lạc ra, đáng tiếc không đẩy ra được mà ngược lại còn không chống cự được du͙© vọиɠ của mình, bắn vào trong miệng Tô Lạc.

Tô Lạc si mê liếʍ chất lỏng bên miệng, cười như một yêu tinh quyến rũ người khác.

"Đừng... Bẩn..." Thiên Tứ sợ hãi, sao có thể ăn thứ này được.

Cậu hoảng hốt nâng mặt Tô Lạc lên, sốt ruột nói: "Mau nhả ra đi..."

"Không nhả được, anh nuốt hết rồi."

Tô Lạc chậm rãi lau chất lỏng bên miệng, nhìn người yêu sau khi đã bước qua cao trào, hận bây giờ không thể đặt cậu trên giường ăn sạch sẽ.

Anh còn muốn một lần nữa, làm chút việc khác, nhưng ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Tô Lạc kéo quần lên cho Thiên Tứ, nhún nhảy một cái đi mở cửa.

"Có chuyện gì vậy?"

Nhϊếp Vĩ Minh thấy bọn họ trở về phòng lâu như vậy mà vẫn chưa ra, bình dấm chua đã sớm bị đổ, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn vào trong phòng, vòng tay ôm lấy eo Tô Lạc rồi dẫn anh ra ngoài.

"Ăn cơm."

Tô Lạc quay đầu vẫy vẫy tay: "Thiên Tứ, đi thôi, ăn cơm thôi."

"Em..."" Thiên Tứ muốn từ chối, nhưng nhìn thấy Tô Lạc đứng ở cửa chờ mình, bất đắc dĩ cúi đầu đuổi theo.

Cậu thật sự không muốn ngồi ở trước bàn ăn cùng với đám người kia, nhưng bởi vì mối quan hệ với Tô Lạc nên không thể không chung sống hòa bình cùng bọn họ.

Cuối cùng cũng hiểu được vì sao không có ai đến làm nhiệm vụ này, quá oan uổng mà tiền lương còn thấp.