Chu Âm vội vàng kéo quần lên, ánh mắt của cô có chút trốn tránh, không dám nhìn Trịnh Xuyên.
Trịnh Xuyên đứng ở cửa không chịu rời đi, cô cảm thấy có chút chột dạ, cũng không dám lên tiếng đuổi người đi, ấp úng nói: “Tôi... tôi... Tôi cảm thấy phía dưới có chút không thoải mái, đang định… Nhìn xem… Không ngờ đúng lúc này anh lại quay về?"
Trịnh Xuyên quay người đóng cửa lại, bước vào ngồi trên giường, lấy bàn tay đang vội vàng chỉnh trang lại quần áo của Chu Âm nói: “Chỗ nào không thoải mái, tôi giúp dì nhìn một chút.”
Nói xong, anh cũng không để Chu Âm kịp lên tiếng lập tức nhấc mông của cô lên, sau đó kéo quần của cô xuống.
Khi nhìn thấy đũng quần của cô ướt đẫm một mảng lớn như vậy, chưa kể chỗ môi âʍ ɦộ của cô, không nhỡ no đủ mà còn dính đầy dâʍ ɖị©ɧ ẩm ướt. Chỉ nhìn như vậy đã khiến phía bên dưới của người đàn ông cương cứng, Trịnh Xuyên lập tức đưa tay sờ soạng nơi riêng tư giữa hai chân cô, nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát, tôi có thể chữa giúp dì."
"Thật sao?" Chu Âm vốn chưa từng tiếp xúc với nhiều chuyện trong lĩnh vực này, không hề nghi ngờ có thể Trịnh Xuyên còn có ý đồ khác, Trịnh Xuyên vừa từ bên ngoài trở về, hiểu biết nhiều hơn cô, nói không chừng những chuyện mà cô không biết anh đều biết hết.
Cô tin tưởng Trịnh Xuyên, để anh chạm vào nơi riêng tư giữa hai chân cô, mặc dù khi Trịnh Xuyên chạm vào môi âʍ ɦộ, cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cô vẫn kiềm chế không nói, mãi cho đến khi anh nhéo vào âʍ ѵậŧ, Chu Âm không nhịn được nói: “Trịnh Xuyên, có phải tôi nghĩ sai rồi không, tôi cảm thấy có chút..."
Hai ngón tay của Trịnh Xuyên tùy tiện khuấy động giữa hai môi âʍ ɦộ của cô: "Dì có cảm thấy không?"
"Có một chút... Có một chút..."
Vốn dĩ cô muốn nói có gì đó không đúng nhưng lại không dám phản bác Trịnh Xuyên, vì thế nói: “Có chút kỳ lạ…”
Trịnh Xuyên rút tay ra, đứng dậy, cởϊ qυầи, trèo lên giường: "Chẳng trách, tôi lập tức giúp dì thoải mái."
Chu Âm nhìn anh lấy cây gậy thịt từ trong quần ra, cô cũng đã từng nhìn thấy cây gậy thịt của ông già Trịnh nhưng cây gậy của Trịnh Xuyên vừa thô vừa dài, thoáng nhìn qua có cảm giác rất nặng.
Thứ kia chắc hẳn cũng không cảm thấy thoải mái, Chu Âm lúc này cũng ý thức được, những thứ khác cô không biết, bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại mang thai đứa bé này?
“Anh, anh dùng cây gậy này đâm tôi phải không?”
Trịnh Xuyên sửng sốt một lúc, đợi tới lúc phản ứng lại mới cảm thấy buồn cười, mẹ kế của anh thật sự rất thú vị, thậm chí còn không biết đàn ông đang làm gì, hơn nữa trong bụng còn đang mang một đứa trẻ.
Anh mỉm cười dang rộng hai chân đang khép chặt của Chu Âm ra, dỗ dành: “Đứa bé mà dì đang mang thai không phải là do ba tôi dùng gậy đâm vào hay sao? Có phải sau khi ba tôi chết, dì chưa từng bị cây gậy thịt nào đâm qua đúng không?"
Chu Âm gật gật đầu.
“Thì ra là vậy.” Trịnh Xuyên tiếp tục bịa ra những lời nói dối: “Đứa bé trong bụng cũng cần phải ăn, thứ này là để cho em bé ăn, nếu em bé không ăn đủ, không lớn được sẽ làm phiền cô, cô sẽ cảm thấy bên dưới khó chịu."