Đã Nhớ... Một Cuộc Đời (Phần 2)

Chương 18

Chương 18
Chiều đến nó đi sửa cái quạt máy con con của mình, với thời tiết nóng nực như thế này của HN mà hỏng quạt thì tiêu, vậy mà nó vẫn lăn ra hỏng. Sửa xong thì đi ăn trưa, nó chẳng bao giờ tự nấu nướng trong phòng, nên ăn bụi là cái giải pháp hợp lý nhất. Sáng giờ lo nghĩ bao nhiêu là việc, yêu với đương đến mệt. Đào hoa như người ta vẫn nhận xét nó nhiều khi rất khó xử để lựa chọn. Khi mà một người có quá nhiều sự lựa chọn thì thường người đó sẽ mất phương hướng dẫn đến chọn nhầm lẫn, nó đang trong trường hợp như vậy. Nhai nhai miếng cơm mà thở dài, cơm nay sao khó nuốt thế không biết. Nó cứ nghĩ đến cái lý do mà nhỏ Nhi giận nó, chính vì nó không biết là gì nên mới bức bối vậy chớ thật ra nó không lo lắng đến việc nhỏ Nhi còn muốn tiếp tục hay không. Vì ngay từ đầu nó đã lừa nhỏ, chỉ là gần đây nó học cách để yêu nhỏ. Nghĩ đến vậy lại vừa buồn vừa ức. Ghét nhất cái cảm giác, chết mà không hiểu nguyên nhân. Dầm dầm cái đĩa cơm, nó bỏ mứa rồi thanh toán và đi làm. Cạch từ này chẳng thèm đến đây nữa, ăn ngán tận cổ, chắc mình ăn trưa vào chiều nên họ chỉ còn nhiêu đó, nhưng vẫn không chấp nhận được.

Hôm nay khách đông, thằng Hoàn với nó chạy như tập điều kinh. Quán đã ít nhân viên, thằng trông xe lại nghỉ ốm lâu lâu hai thằng nó còn phải đổi ca nhau mà ngồi ngoài dắt xe cho khách, calo giảm một cách thiệt hại, cộng thêm tâm trạng không tốt nên có vài lần nó cáu bẩn quát nhỏ Hoài vì nhỏ được ngồi trong chỗ máy lạnh pha đồ mà lại cứ chọc tức nó, đỉnh điểm là lúc có một nhóm khách đông cùng vào, nhỏ cứ giỡn dai rồi kêu nó khùng. Nó mắng luôn.

_Ngậm cái mồm lại đi! Pha nhanh cho tôi còn ra đưa!

Nhỏ đang cười bỗng nghệt mặt.

_Ơ…?

Thấy vậy nó không quan tâm chạy ra kêu thằng Hoàn hỏi bàn khác xem họ dùng gì, mình ngồi một chỗ thở hồng hộc, mồ hôi tuôn ra như tắm mặc dù quán có máy lạnh. Bức quá lấy luôn cái khăn để lau bàn nó vắt trên vai lau mặt luôn, tóc tai bị dính mồ hôi cứ rủ xuống đâm vô mắt, trong đầu nó đã có ý nghĩ cạo trọc. Vài phút mệt nghỉ, nó chạy vào lấy nước cho khách, nhỏ Hoài cứ cúi cúi chẳng nhìn lên, nó im im, chạy ra xong chạy vào. Thấy mình nãy hơi quá thật.

_Này… Này cho xin lỗi.

Vừa chạm vào vai thì nhỏ hét toáng lên, mặt tèm lem nước mắt. Bình thường bướng như con trai, vậy mà hôm nay khóc kì thiệt.

_Bỏ ra! Em ghét lùn!!

_Thôi cho anh xin lỗi… Nãy em đùa đúng lúc anh bực nên anh hơi quá.

Nhỏ Hoài hức vài cái rồi cấu nó.

_Ui Da!

_Anh có cần đối xử với một đứa con gái như vậy không?

Nhỏ Hoài nghiêm răng, nó đau quá cứ trợn mắt lên trần quán rú. Thằng Hoàn cười như được mùa.

_ Kh…ông. Anh xin…e..m.

_Hứ. Tý đãi bữa cơm thì em hết giận.

_Ừ..m đau!

_Đó tha! Lùn mà quát em nữa thì em nghỉ chơi với lùn luôn.

_Kể cả em sai à?

_Ừ hihi.

_Khôn thế!

Nhỏ bắt đầu cười. Đỡ hơn nãy, chợt nhớ ra, con nhỏ nay thì khóc gì vờ khóc để dụ mình đãi cơm thì đúng hơn, nó lắc đầu ngán ngẩm. Lúc trời chuyển màu thẫm hơn, gần tối, nó tính làm chút nữa thì rủ Hoài đi ăn. Đang rửa ly trong bếp, bỗng túi nó rung lên vội chùi tay vô áo rút điện thoại ra coi, Chi gọi. Nó quên béng mất nhỏ bảo nay về.

_”Alo…?”

_”Hihi… Minh ngố đâu? Đến sân bay đón mình mau lên.”

Nhỏ cười, nó thấy nhỏ vui lắm nên hấp tấp.

_” Rồi đây mình ra liền! Chờ chút!”

_”Ừm.”

Cụp máy, nó chạy vèo ra ngoài xin anh quản lý nghỉ sớm, anh thấy nó vội nên cho về kêu đi cẩn thận, nó gật đầu. Nhỏ Hoài dí theo.

_Ê ê… Lùn định đi đâu, còn đãi em mà?

_À…à để hôm khác nha, anh có chuyện gấp.

Nhỏ Hoài nhăn nhó, dậm chân xuống đất.

_Đồ lừa đảo…!

_Hehe!

Nó phóng đi nhanh hơn một chút, từ đây ra Nội Bài khá xa. Nó phải bơm thêm xăng, hôm nọ hết mua một chút về tự đổ giờ cũng sắp hết rồi. Xui thiệt. Nó không muốn Chi đợi lâu và một phần nữa nó muốn gặp Chi thật sớm, nó tò mò về Chi của hiện tại, cộng thêm háo hức khi một chút nữa nó sẽ gặp được cô bạn đồng hương của nó. Nói chung cảm giác rất vui, nó không biết nói sao nữa. Nửa tiếng sau mới đến nơi, nó bấm máy gọi Chi, ở đây đông quá chẳng biết đâu mà lần.

_” Alo cậu ở đâu, mình đến rồi nè!”

_”Thấy hàng ăn nhanh ở bên trái cổng không? Vô đi, mình ở trong á.”

_”À rồi.”

Vừa đi nó vừa lẩm bẩm “Hồi hộp quá đi”, cứ như vậy, gặp rồi cũng chẳng biết nói gì nữa. Tự nhiên nó thấy ghét cái tính không biết ăn nói của mình. Đi vô, nó tẩn ngẩn đưa mắt tìm Chi, bỗng thấy ở ngay bên cạnh có con nhỏ đeo kính da^ʍ kéo tay áo mình và ngước lên nhìn. Nó bần thần.

_Ơ…?

Nhỏ kia cười tươi và bỏ chiếc kính xuống. Chi… Chi đây sao? Nó không quên được hình ảnh cô gái xinh tươi với khuôn mặt hiền hậu giản dị có hơi mũm mĩm, vậy mà chỉ sau gần một năm nhỏ đã khác đi nhiều. Da trắng hơn, nét mặt hơi gầy vẻ thanh tú, Chi có trang điểm nhẹ làm nhỏ đẹp lên, mái tóc đen mượt trước kia không còn, thay vào đó là mái tóc xoăn ở ngọn nhuộm hạt rẻ. Chỉ có nụ cười, ánh mắt kia vẫn rất hiền. Từ lâu nó bỏ đi cái suy nghĩ ăn chơi, mỗi người có phong cách riêng, cách sống, nó không thể áp đặt sự hoàn hảo của người ta về định kiến của mình, nên giờ thấy Chi thay đổi, đẹp hơn. Nó thậm chí đã ngỡ ngàng hơn thế nữa nó còn rất ngạc nhiên.

_Minh khác quá…

Chi cười nhẹ, nó đứng yên. Chỉ ba từ làm dòng cảm xúc của nó chìm xuống cái gì đó là nỗi buồn, Chi khiến nó nhớ lại nhiều điều mà nó đã cố chôn sâu trong tim. Ai rồi cũng sẽ khác, nó cũng như vậy.

_Minh không nhận ra mình à. Chi nè…!

_À…ưm, chào cậu!

Nó gãi đầu gãi tai, nhỏ phì cười.

_Chắc ngoại hình thôi, còn đâu mình vẫn thấy Minh ngố như xưa hihi. Gần một năm không gặp rồi mà đến lúc gặp lại chỉ biết nói “chào cậu”. Thiệt đúng là đồ ngốc hihi.

_À… Thì, ừm… Đột ngột nên mình…

_Thôi thôi ông tướng… Kéo giùm cái túi đồ với vali cho tui nhờ.

Nó chợt nhận ra, từ nãy giờ nó đứng chắn luôn cửa hàng của họ. Luống cuống kéo đồ cho Chi lên xe, cột dọc yên. Cũng may chỗ này ít đồ nên vừa đủ cho hai đứa ngồi.

_Về nước mà mang ít đồ vậy?

Nó bắt đầu nói chuyện tự nhiên với Chi, phá tan sự ngượng ngùng lúc đó. Đương nhiên Chi là bạn nó, lúng túng để làm gì nhỉ?

_Mình vẫn phải qua đó, chủ yếu mang quà thôi chớ quần áo ít lắm vì bên đó lạnh, bên mình nóng mang đồ ý về giờ chật nhà thui á.

Nó gật gù.

_Biết tính toán ghê ha!

Nhỏ cười ghé vô tai nó, vì chỗ hẹp nên nhỏ tựa đầu vào vai nó luôn.

_Biết chứ. Giờ mình đói rồi, Minh cho mình đi ăn phở đi! Bên kia họ nấu tệ lắm, khu ẩm thực Việt thì xa quá trời, một tháng mới đi một lần á. Hix, về VN chỉ thèm phở thui.

Nó cười, rồi phóng đi nhanh hơn. Chỗ phố này đâu còn hàng quán nào, phải vô khu bên cạnh mới có chợ. Đến nơi, nó đi từ từ ngó vô tìm hàng, thật ra nó chẳng đi qua khung đường này nhiều nên không biết hàng quán. Nhỏ Chi vỗ vai.

_Kìa kìa, cơm rang phở bò Nam Định kìa.

Nhỏ háo hức, nó chạy vô lề khóa xe đồ cẩn thận rồi vô gọi món, tầm này cũng tối muộn nên quán có vẻ đông, toàn công nhân với thợ xây ăn uống. Nó kêu hai bát phở bò, nhỏ Chi còn kêu giá đỗ luộc với miếng tiết. Nó nhìn nhìn, nhỏ đỏ mặt.

_Hihi… Thèm quá, bên đó họ không ăn tiết…

Lắc đầu cười. Nó lau đũa thìa cho nhỏ mà im im. Nhỏ chọt nó.

_Nè… Nói thiệt chớ mình về mà Minh cứ im lặng hoài như vầy là mình buồn đó. Coi sao coi, trước con gái cũng nên bắt chuyện hỏi thăm… Mà Minh thì…

Nhỏ Thở dài, mặt buồn thiu. Nó rụt rè.

_Sao Chi lại gọi mình đón?

Câu hỏi ngu nhất của nó. Nhỏ nhìn nó chằm chằm.

_ Vậy hóa ra là Minh không thích, nên mới im im đó hả?

_À… Không… Không, ý mình là, Chi đã báo cho gia đình chưa? mà họ để mình đón Chi, kiểu như ba mẹ nhớ con thì phải đón… Đúng không?

Nó lắp bắp, nhỏ này cười xinh quá trời.

_Hihi, thật ra mình chưa có nói gì với gia đình hết á, mình muốn mọi người bất ngờ. Ý kìa đồ ăn… Cảm ơn cô!

_Hai đứa ăn ngon rồi hôm nào qua quán cô ủng hộ nữa nghe.

Bà chủ thấy hai đứa nói chuyện bê ra cũng tiện mời mọc. Nhỏ Chi đói quá nên ăn luôn và cười tít mắt.

_Khiếp chưa… Ăn nguyên miếng đó về đau bụng cho coi!

_Hihi, sướng cái miệng khổ cái thân cũng được.

Nhỏ ăn xong bát đó còn kêu thêm xuất nữa nhỏ hơn, giờ thì nó mới biết sao trước kia nhỏ lại mũm mĩm rồi.

_Phù…!!

Xong, hai đứa ra xe. Nhỏ xoa cái bụng rồi quay sang nó cười, hét ầm lên. Khung đường đó giờ vắng nên chẳng ai để ý.

_Quá đã!! Hihi.

_Giờ sao?

_Giờ Minh chở mình ra Giáp Bát, mình bắt xe về không muộn quá hết chuyến. Rồi vài hôm nữa mình lên nhà bác Nga Minh có nhiệm vụ dẫn mình đi chơi.

_Hả!!

_Từ chối là “át xít” Minh luôn, ai bảo mình lâu lắm mới về Việt Nam hoho.

Nhỏ lại cười, Nó nhớ ngày hôm ấy Chi cười rất nhiều và cả sau này nữa. Một nụ cười tươi chẳng thay đổi, Chi lạc quan lắm. Kéo đồ cho Chi lên xe bus, nó nhận thấy nhiều điều cần nói với Chi. Thật là, lúc cần thì chẳng có, lúc người ta đi mới bắt đầu nghĩ ra. Nhưng kệ, còn khối cơ hội mà lo gì.

_Hihi, thôi chào Minh nha. See you again!!

Nhỏ vẫy tay qua cửa kính, tay bên kia cầm miếng chanh nãy lấy ở quán phở, lúc lắc khoe. Nó bật cười. Đúng là Chi mà. Nó đứng đấy đợi cho chiếc xe đi khuất. Lòng bỗng buồn man mác không biết lý do, những ngày sắp tới có Chi, không biết có thêm rắc rối gì không nữa, nó đã quá mệt mỏi rồi.

Sáng hôm sau, ngày mới đem lại cho nó cảm giác sảng khoái. Bỗng nhiên bên ngoài cửa lại vang lên tiếng cộc cộc, nó biết là ai, hoặc ít nhất nó đoán được. Vội mặc chiếc áo lại, nó chạy ra mở cửa. Nhi đứng đó, nhỏ bé và mỏng manh. Khuôn mặt vương nỗi mệt mỏi, với đôi mắt thâm quầng. Nó hơi xót xa. Định nắm tay nhỏ vào, nhưng nhỏ không cho nắm chỉ đi vào từ từ rồi ngồi xuống giường. Nó không hiểu sao nó bị đối xử như vậy, liền dắt xe cho nhỏ vô rồi ngồi đối diện, nhưng không dám nhìn lên.

_ Em có chuyện muốn nói…

Nhỏ đanh giọng lại. Nó ngước lên bồn chồn.

_Ừ… Em nói đi.

_Em… Đang rất giận anh. Thật sự rất giận anh. Anh biết không?

Nhỏ bình thản một cách lạnh lùng.

_Anh biết.

_Vậy anh biết lý do em giận anh không?

_Cái này… Anh, không biết…

Nhỏ bắt đầu chảy nước mắt nhưng không tỏ thái độ chỉ nói tiếp.

_Anh có gì dấu em không…?

Nhỏ vẫn mập mờ. Nó lúng túng quá nên lắc đầu.

_Anh… Không có, kìa em…

Nhỏ Nhi đập mạnh tay xuống bàn, nó giật mình, nước mắt nhỏ chảy nhiều hơn.

_Đến lúc này mà anh còn lừa dối tôi à!!

_Ơ… Anh lừa em…?

Nó bị bất ngờ chẳng nhẽ nhỏ biết hết về vụ cá cược sao. Nó không nói được gì nữa.

_Anh bảo anh yêu tôi…? Anh yêu tôi mà ngủ với đứa khác à…??

Lại bất ngờ. Chuyện gì đang xảy ra thế này, nó tưởng bị hiểu lầm chợt nhớ, sáng hôm qua. Nhỏ Nhi chắc chắn đã thấy nó với Tâm từ phòng trọ đi ra. Tình ngay lý gian làm sao bây giờ.

_Huhu… Tôi ngu mới tin anh… Đồ sở khanh… Đồ dối trá…hức hức. Không ngờ anh lại là người như vậy…

Nhỏ úp mặt xuống bàn khóc nấc lên, nó chạm vào vai nhỏ.

_Em nghe anh… Giải thích đã…

_Chát!! Tôi không nghe…

Nó bị nhỏ Nhi tát, nhưng chỉ đứng im. Nhỏ ngồi dậy đối diện đó.

_Anh còn định nói dối tôi nữa ư? Chỉ có đứa ngu thấy cảnh đó mới không biết hai người đã làm gì… Huhu, tôi đối xử với anh như thế nào hả? Sao anh lại làm vậy với tôi…?

Nó ôm lấy nhỏ.

_Anh thề… Anh với cô ấy không làm gì cả, anh thề với em… Cô ấy chỉ là một người em… Anh không có tình cảm với cô ấy! Anh Xin em hãy tin anh!

_Huhu… Tôi không tin, đời này tôi ghét nhất ai nói dối, đồ đáng ghét, buông tôi ra!!

Nó cứ ôm nhỏ Nhi chặt như vậy rồi khóc theo nhỏ luôn, phụ nữ có vũ khí này thì đàn ông cũng có thể có. Nhất là đối với người dễ mềm lòng như Nhi. Nó khóc như thế này hoàn toàn không giả tạo.

_Anh không buông em ra đâu!! Em tin anh đi, một lần này thôi!

Nhỏ Nhi hết cắn rồi cào cấu nó, nó cũng mặc. Một hồi nhỏ mệt quá, để yên chỉ khóc, nó cúi xuống hôn nhỏ mãnh liệt, nhỏ cắn nó bật máu môi, khi thả ra nhỏ vẫn khóc, nó thấy đã nguôi hơn chút.

_Em tin anh lần này đi!

Nhỏ không nói gì, chỉ ngồi xuống giường nhìn xa xăm. Mắt nhỏ rưng rưng. Nó đành để yên, chắc nhỏ cần suy nghĩ thêm, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra, nó đã cố gắng để người ta vui nhưng cuối cùng lại trở về con số không. Rồi ai cũng buồn. Sau khi làm hết việc cá nhân, nó chỉ ngồi nhìn nhỏ. Dù sao nhỏ cũng là con gái, mà con gái thì luôn có khát khao sở hữu người đàn ông của mình, nên khi ghen họ ngốc vô cùng. Ít ai ghen mà thầm lặng nổi, người ta thường nói khi bị ghen càng dữ dội người đàn ông đó càng may mắn không biết có phải vậy không nữa. Nhỏ cắt đứt suy tư của nó bằng một câu hỏi.

_Giờ anh còn muốn yêu em nữa không?

Nó nhìn nhỏ gật đầu như vớ được một mảnh phao khi lòng tin của nhỏ bị tổn thương đang chìm dần dành cho nó.

_Anh muốn…

_Anh bảo… Em không hiểu cảm giác của anh, giờ anh hiểu cảm giác của em chưa?

_Anh xin lỗi… Nhưng anh thề, anh và cô ấy chưa đi quá giới hạn.

Điều này là nó nói thật.

_Ừ em tin… Nhưng tuyệt đối từ bây giờ anh không được gần gũi với người “em gái” của anh nữa. Anh có làm được không?

Nhỏ nhấn mạnh từ “em gái” như miệt thị nó.

_Chí ít hai người chỉ được làm bạn xã giao, em không muốn ép buộc anh về những mới quan hệ nhưng… Anh phải hiểu điều gì cũng nên có giới hạn của nó. Lần này em không trách anh nữa, coi như chưa có gì xảy ra. Nhưng một lần nữa thôi, anh sẽ mất em mãi mãi…

Nhỏ nói kiên quyết.

_Và khi anh đi đâu cùng bạn nữ nào đó, anh phải nói cho em, hoặc đưa em đi cùng… Đừng để em thấy rồi “hiểu lầm”.

Nó bắt đầu sợ nhỏ Nhi. Nhỏ hình như muốn quản nó, nhưng cái tính cách nó thì chẳng muốn như vậy chút nào cả.

_Được rồi…

_Giờ nói em biết tại sao hai người lại ở chung phòng anh tối đó?

Nó kể cho nhỏ Nhi biết rằng Tâm là con chủ phòng trọ cũ của nó, hai anh em chơi thân với nhau, hôm ý nó Tâm bị bố mẹ mắng nên mới ở nhờ nó. Nó cứ chằm chằm vào mắt nhỏ mà kể cho nhỏ tin vậy. Giờ nó mà nói sự thật thì chắc nhỏ Nhi tổn thương càng nhiều thêm.

_Ừm… Anh nhớ lời em nhé!

Nó gật đầu im lặng và ôm nhỏ vào lòng, nhỏ nhắm mắt lại. Thiếp đi, giờ thì quạt đã được sửa nên nó khỏi phải dùng sách quạt nữa. Trời thu mà vẫn nắng, nhỏ ngủ trong lòng nó hiền như mèo, nó khẽ tháo đôi mắt kính kia để ngắm nhỏ nhiều hơn. Lòng chợt nhẹ nhõm. Nó để mặc nhỏ ngủ yên, không cựa quậy, lâu rồi ngực nó không làm gối cho ai đó, bất giác nó cười, sao thấy HN bình yên quá.