Chương 17
Nó ngủ tiếp một lúc sau khi uống thuốc. Nhỏ Nhi vẫn ở bên chăm sóc nó những giây phút ấy. Nó biết vậy, có lẽ sự quan tâm này vượt quá sự vô tâm của nó, từ lúc em đi, với bản thân mình đây là lần đầu tiên nó được ngủ ngon không suy nghĩ, nhưng bỗng nhiên khi tỉnh nhỏ Nhi lại hỏi nó một câu._ Anh ngủ mơ gì mà lại khóc vậy, thấy buồn quá à…?
Nhỏ lau mặt cho nó, mãi đến sau này nó vẫn không biết câu trả lời rằng tại sao nó lại khóc trong giấc ngủ đấy, nó nhớ nó đã có một khoảnh khắc nhẹ nhõm không mộng mị chút nào.
Chiều tối, Nhi chưa có ý định về. Nhỏ đang loay hoay gấp gọn lại đống đồ mới của nó, cái đống mà nó ném linh tinh trong tủ, nhồi nhét thật nhiều. Nó đã khỏe hơn, nhưng chỉ nằm im đấy ngắm đôi mắt cận đang tỉ mỉ chăm chút cho mình, hạnh phúc dần nhen nhóm. Có lẽ nó yêu Nhi chăng? Chỉ một chút cũng được. Nó muốn thử gửi trái tim sứt xẹo của mình một lần nữa, bao nhiêu người rồi. Ai cũng tốt, ai cũng xa.
_ Thôi em đừng gấp cho mất công, anh không mặc đến mấy thứ đó.- Giọng hơi yếu dù sao thì thể trạng nó cũng không được như người bình thường, hơn nữa phổi nó còn bị tổn thương nhiều lần do lạnh. Nhỏ quay lại cười vênh mặt lên.
_Kệ em… Niềm vui của em, em thích làm.
Nhỏ vẫn tiếp tục vẻ hào hứng. Chăm sóc người yêu là niềm vui chung của phụ nữa hay sao ấy, chỉ một điều nho nhỏ cũng đủ làm họ hạnh phúc.
_Ừm kệ em vậy.
Nó lặp lại rồi cười. Quay sang chiếc cửa sổ đang mở, không khí thoáng đãng, trời ngả màu hoàng hôn. Sắp tối rồi, vậy là cả ngày hôm nay nó nằm bẹp ở giường, không đi đâu, chẳng làm gì, lại có người lo cho ăn uống. Tự nhiên thấy mình nhàn hạ khác hẳn hôm qua. Một cơn gió vô tình mang theo hương thơm hàng quán nướng bán dong, chỗ nó thì vắng ít người qua lại, tuy là mặt đường những cũng chỉ lớn hơn cái ngõ một chút, khu trọ mà. Nó có cái tật, đi lắm chỗ ở Hà Nội nhưng chỉ nhớ đường mà hổng nhớ tên, ai hỏi đến nói tên mới “À” một cái xong nhận ra, chớ còn đâu toàn nhớ những nơi hay đến với lại kỷ niệm không. Đang suy tư, bỗng nhiên nhỏ Nhi ôm ngang cổ nó, mùi thơm kích thích, giọng nói nhẹ nhàng làm nó bần thần người.
_Anh đang nghĩ gì vậy…?
Câu hỏi em hay hỏi khi lúc nào thấy nó ngẩn ngơ, theo em nó là một người khó đoán nhưng dễ hiểu. Nó không đáp Nhi, cái bóng của em quá lớn, bất kể hành động nào cũng khiến nó ám ảnh.
_Anh nói gì đi chứ. Tự nhiên lại im lặng là sao?
Nhỏ nói, nó quay lại hôn nhỏ. Không kiềm chế nổi, nó bắt đầu hành động thiếu suy nghĩ, nhỏ Nhi để yên và đáp lại nó bằng nụ hôn cuồng nhiệt nhưng đến khi tay nó đi quá xa… Nhỏ nghiêm mặt lại.
_Anh… Chưa đến lúc.
Câu nói đơn giản cũng làm nó ngần ngại, rồi buông nhỏ ra và vội vã xin lỗi. Nhỏ cười.
_Anh biết dừng là được rồi. Em hiểu mà…
Nhi biết giữ mình, nhỏ là người có suy nghĩ hơi lạc hậu về lối sống, nhỏ rất kín kẽ, nói chung là mang đậm phong cách một thục nữ thời phong kiến vậy. Đó là điều nó thích ở nhỏ, tuy giản dị mà lại rất cuốn hút. Một cô gái thông minh, luôn biết mình ở vị trí nào trong lòng người đối diện mà.
Khi trời tối hẳn, nó đưa nhỏ về nhà bằng xe của nhỏ, mặc dù nhỏ nhất định không chịu vì nó sẽ phải đi bộ về. Ngồi sau lưng nó, nhỏ cứ lẩm bẩm vẻ bực lắm. Nó biết Nhi lo cho nó nên chỉ cười rồi thôi, Nhi ít khi ôm nó nếu ngồi đằng sau luôn bám hờ, nó có hỏi thì nhỏ bảo nóng và muốn thể hiện tình cảm theo cách khác chứ không nhất thiết hành cơ thể như thế này. Nhỏ khá thực tế. Đến nhà, nhỏ lúi húi mở cổng, chiếc đèn treo phía ngoài sân đủ sáng để nó thấy bà đang ngồi ở gần giàn cây nhà nhỏ.
_Anh về luôn. Đừng đi đâu nữa nhé, nghe lời em. Anh đang ốm đấy.
Nhỏ chạm bàn tay mềm ấm của mình vào trán nó, mặt nhăn nhăn.
_Anh biết rồi.
Nó gật đầu một cách chắc chắn.
_ Thật là biết không?
Nhỏ đưa tay xuống mặt nó kéo ra day day.
_Thật. Thôi vào đi kẻo bà mắng cho, đi cả ngày rồi còn gì?
_Vâng. Sáng mai em qua.
Nhỏ chào nó rồi đóng cổng lại, nó đi về. Nó muốn dạo quanh một lúc nên mới đưa nhỏ về, giờ thì mình cuốc bộ. Nhỏ Nhi mãi mới đồng ý cái lý do nằm cả ngày của nó. Trên vỉa hè, bao nhiêu hàng quán bày bàn ghế la liệt, xe máy đỗ ngổn ngang, vài quán bia đèn mờ thì nhập nhạ như vũ trường, tiếng hò zô, tiếng cười của các cô gái, khiến nó cười khổ mà quay đầu đi, âu cũng là một kiếp người. Chỗ đó cách phòng nó khá xa còn nó đi chậm rãi nên rất lâu sau cũng chưa đến phòng, có nhiều tiếng xe máy ô tô, gào rú vun vút. Đèn đường vàng tỏa bóng cho cây, nó vẫn im im đi mà tận hưởng hết. Trời hôm nay mát. Bỗng nhiên có một chiếc xe máy đi đối diện, tiến đến gần chỗ nó giảm tốc độc. Vì đèn sáng chiếu vô mắt nên nó không biết ai, nó cứ đi từ từ, chắc người đi đường. Đến khi tới gần nó mới thấy, chiếc xe màu đỏ nữ tính này là của nhỏ P.Anh, mà cái đứa ngồi trên xe đen khẩu trang, kính da^ʍ không ai khác ngoài nhỏ. Lâu lâu, bằng cách này hay cách khác, nó gặp nhỏ. Hà Nội bé đi trong mắt nó. Nhưng gặp thì gặp vậy chứ còn quan tâm chi, nói chuyện rất ít, chào hỏi thì nó biết cái tính của nhỏ chẳng bao giờ. Cái đèn xe của nhỏ tắt cũng là lúc nó đi qua, phớt lờ vì nó vờ như không nhận ra. Ấy vậy mà cục băng này lại mở lời trước.
_Anh…!
Nó cứ tỏ vẻ là không biết nên chỉ quay lại, ai ngờ nhỏ kéo hết đồ che mặt ra. Nó mới tẩn ngẩn.
_À…Ừ..m, chào.
Nhỏ hỏi nó, nhưng cái vẻ khinh khỉnh lạnh lùng lại xuất hiện, hoặc là nó cho như vậy vì đôi mắt kia kẻ khá đậm, nó hơi sợ khi nhìn thẳng vào, kiểu như bị chết chìm trong con sóng nỗi buồn ở mắt nhỏ. Có cái gì đấy quen thuộc, mà nó chẳng nhớ ra, chỉ thấy buồn thôi.
_Đi đâu đấy?
_À… Đi dạo chút thôi.
_Dạo? Dạo gì qua tận bên này?
Nhỏ đăm đăm nhìn nó, đôi mắt như trách móc. Nó lúng túng.
_À… Đi hơi xa. Giờ đang về đây. Gặp sau nhé!
Nó gấp gáp đưa tay nên chào rồi rảo bước nhanh, nó biết như vậy là không lịch sự chút nào nhưng nó không muốn dính dáng đến người con gái nào nữa, nhất là với nhỏ, mọi thứ xung quanh nhỏ rất kì lạ, giống như màn sương lạnh làm đôi mắt nó mù mờ đi. Nó biết gì về nhỏ nào???… Ngoài vẻ đẹp chết người thì…Không gì cả.
_Anh đứng lại!
Nhỏ hét to, cũng may người đường tiếng còi xe quá to át tiếng nhỏ nên không ai chú ý, chỉ có nó là giật mình.
_Sa…o vậy?
_Tôi muốn hỏi anh một câu? Một câu thôi.
Giữa vỉa hè nó không nghĩ đây là một nơi thích hợp để riêng tư của hai đứa, nhưng ít nhất chỗ đó chẳng có ai ngoài mấy hàng quán phía xa. Nhỏ P.Anh mím môi lại, mắt lạnh lùng. Nó hơi lúng túng.
_Có nhất thiết là phải tại đây không?
_Có!
_Vậy em nói đi.
Nhỏ điềm tĩnh, nói nhẹ nhàng.
_ Từ trước đến nay. Từ lúc mình gặp nhau. Có bao giờ anh y…êu tôi chưa?
Nó ngỡ ngàng, người tự nhiên có cảm giác đau. Nó không biết, nhưng nó nói rất dứt khoát như suy nghĩ không làm thêm một ai nữa tổn thương của nó lúc bấy giờ.
_Chưa!
Nhỏ P.Anh bỗng lạc giọng, nhỏ nắm tay nó và nói.
_Anh… Nhìn thẳng vào mắt em và nói!
Nó quay lên, nhưng phải mất một lúc vì nghẹn giọng mới nói được. Đôi mắt đó là quá sức với nó.
_Chưa! Chưa bao giờ, em nghe rõ chưa? Em có thấy thái độ của anh không, em vẫn không hiểu à. Anh không thích em, không yêu em. Em quá cao xa so với anh, anh không với tới. Anh ghét cái tính của em và em đã có người yêu rồi. Cả anh cũng từng như vậy. Em biết mà. Vậy đã đủ chưa? Em tránh xa anh ra!
_Nếu em nói, em chưa có người yêu thì sao?
_Thì tôi vẫn ghét cô!
Nó gằn giọng, nó biết nó vừa phá hỏng một thứ. Nhưng nhỏ P.Anh không khóc, nhỏ là một người mạnh mẽ. Sững người lại một chút, nhỏ cười khẩy.
_Haha… Vậy là đủ rồi. Anh nghĩ mình là ai chứ?
Thái độ quay ngoắt, nhỏ lên xe rồi phóng thẳng. Nó cũng cười nhìn theo, đơn giản thôi. Điều gì cũng cần lộ ra, kể cả bản chất của con người mà họ cố dấu diếm, nhưng nó không bận tâm P.Anh là người như thế nào. 10 phút sau nó cũng đến cửa phòng trọ, cơ mà hoảng hồn vì gần cửa có cái bóng đen đang ngồi xụp lại. Dáng này rất quen, nó tiếng lại gần. Thì ra là Tâm, nhỏ đang ngồi gật gà gật gù trước phòng nó. Nó không biết nhỏ đến làm gì.
_Nè…!
Nhỏ thấy nó thì tiếng lại gần.
_Hihi. Anh mới đi đâu về vậy?
_Đi dạo chút, em sang đây chi? Muộn thế này rồi mà hai bác cũng cho ra khỏi nhà à?
_Em bảo bạn đến đón rồi xin phép ngủ qua đêm.
Nhỏ cười cười. Nó lờ mờ hiểu, nhưng vẫn hỏi lại.
_Vậy bạn đâu, mà sao lại đây?
_Em nói dối để… tối hôm nay em sẽ ở đây với anh.
Nhỏ vẫn cười, nó đứng trước cửa nghiêm giọng.
_ Việc này đi quá xa rồi đấy. Về nhà ngay! Để hai bác biết thì hai bác nghĩ gì về anh? Em lớn rồi mà suy nghĩ ấu trĩ vậy?
Nhỏ ương bướng trong khi nó mở cửa dắt xe ra.
_Bỏ em ra! Em không về, không về…hức hức…
Vừa khóc vừa giữ tay nó lại, nó lại chùn lòng.
_Phải về, không thì ở ngoài, anh không cho vào đâu!
Nó đóng sập cửa lại. Để dọa nhỏ mà lòng cứ thấp thỏm lo. Được chừng vài phút, lại chạy ra. Nhỏ ngồi bệt trước cửa mà thút thít khóc.
_Thôi vào đi…
Nó không chịu được, nó quý Tâm như em gái, không thể không mềm lòng trước việc em khóc. Nhưng cũng thấy mặc cảm vì đã đối xử với em khiến em hiểu lầm.
_Đợi ở ngoài lâu chưa?
Nó nhăn nhó để nhỏ ngồi lên giường, hôm nay nhỏ mặc cái quần jean ngắn để lộ cái chân trắng nõn.
_Cũng lâu rồi anh…- Vừa nói vừa dụi mắt.
_Ngốc cũng vừa thôi chứ? Muốn đợi thì tìm cái hàng nào mà ngồi đợi, lại rúc vào cái góc đấy muỗi nó cắn cho tịt chân ra.
Càu nhàu chút nó lấy cái típ thuốc bôi cho nhỏ, hôm trước được nhỏ Nhi đưa cho mà chẳng dùng. Tâm cứ cắn môi nhìn nó rồi bỗng dưng òa khóc.
_Huhu… Anh đừng có quan tâm đến em nữa mà… Hức… Hức, để mặc em, cho em giận anh… Cho em ghét anh đi…
_Vậy sao đến làm gì?
Nó thầm cười. Yêu theo cái cách trẻ cơ này cũng thích, không muốn yêu thì cứ tập ghét là xong.
_Em đừng bướng nữa. Hai chúng mình là anh em nha?
_Hức… Không được, là tại anh hết…
Nhỏ cứ khóc, rồi quay vào bức tường. Nó ra đóng cửa vì đã khuya, đêm nay nó phải miễn cưỡng ở bên Tâm. Tuy chẳng hơn em bao nhiêu nhưng, nó thấy Tâm suy nghĩ khá trẻ con, mơ mộng thường thì nó không thích mẫu con gái như vậy cho lắm, nhưng một khi đã quyết họ thường làm được những việc khiến cho người khác phải biết trân trọng như đợi nó để thay đổi chẳng hạn. Nhớ đến điều đó, lại xót lòng. Nó không nói chuyện, không hành động gì với nhỏ Tâm và chui xuống đất trải thảm ra nằm. Đến giữa đêm thì trên giường nó có tiếng thở đều đều nó biết nhỏ đã ngủ. Thời tiết lúc này khá lạnh vì đã thu rồi, không còn là hè nữa. Đêm nhiệt độ thấp, nó đắp cho nhỏ cái chăn. Nhìn cái dáng cong như con tôm vì lạnh, nó thở hắt ra cười, thật giống em ngày nào. Cả đêm nó vắt tay lên chán suy nghĩ không phải về những người nó hay gặp gần đây, mà về P.Anh. Nhỏ là sao? Là sao nhỉ, là gì với nó, nhỏ có lạnh lùng, hay như mọi cô gái khác, với cái vỏ bọc mạnh mẽ nhưng cần trở che. Nó thao thức suy nghĩ về tảng băng lạnh lẽo đó, về cái chữ ” yêu ” được nói hai lần, chợt nhận ra. Nhỏ từng bảo “Anh sẽ không bao giờ hiểu được…”, hiểu được điều gì đây? Nhỏ đang cố tình dấu nó chuyện gì, hay mọi người đều giấu nó ít nhất là có thêm thằng Tuấn bạn nó, thằng này quen cả ba người, nó từng hỏi nhưng Tuấn cứ trả lời qua loa không chịu nói. Đầu nó rối như tơ vò, thái độ của P.Anh với nó là sao, quen không quen, lạ không lạ ranh giới giữa hai cảm giác này mong manh lắm. Nó càng cố nhớ thì càng đau đầu, bỗng nhiên nó có một suy nghĩ kinh khủng… Nhưng gạt phắt đi. Làm gì có chuyện đó chứ, nếu có nó sẽ hối hận cả đời mất, cầu mong là không phải. Thở dài, nó quay sang một bên và nhắm mắt.
Sáng hôm sau, đang mơ màng ngủ thì nó thấy hơn rợn người, mở mắt ra. Tâm đang nằm sát và ôm lấy nó từ lúc nào, người rúc vô cổ nó im thin thít. Hoảng hồn, nó ngồi bật dậy. Người hai đứa được cái chăn vòng qua, nó muốn gào to nhưng chẳng được, giọng khản đặc, chắc do việc dầm mưa hôm trước với lại đêm qua lạnh.
_Tâm… Tâm, dậy!! Nhanh! Tại sao lại nằm ở đây!?
_Ư… Gì đấy, để em ngủ lúc nữa. Tối qua lạnh quá không ngủ được nên em xuống nằm với anh cho ấm.
Nhỏ cố tình ôm nó chặt hơn, miệng cười mỉm, nó kéo tay ra rồi đứng hẳn dậy.
_Thôi muộn rồi, phải về thôi! Để anh đưa đi ăn sáng rồi về!
_Sớm mà anh, giờ về chán lắm anh ạ.
_Muốn đi chơi để lúc khác, giờ cũng không thể vật vờ mãi được. Mà hôm nào có điểm thì phải bảo anh nghe chưa?
_Biết rồi anh yêu!
Nhỏ cười rất tính cảm, hình như nhỏ vẫn muốn tiếp tục vở kịch này. Nó vào vscn, rồi đợi nhỏ ở phía ngoài. Trước khi ra nhỏ còn lom khom nhìn.
_Có ai không anh?
_Có gan đến mà sợ chi ai thấy?
Chắc Tâm cũng ngại khi mà buổi sáng bước ra chung phòng với một đứa con trai, thì cũng đúng mới ra khỏi cấp ba mà.
_Lúc đó buổi tối hihi. Thôi mình đi đi anh.
Leo lên xe nó, nhỏ giục. Hai đứa chạy ra một cửa hàng bánh mì phía ngoài ngã tư, nhỏ gọi rồi thái ra làm cho nó ăn. Đấy là nhỏ muốn vậy chứ bánh mì sáng nào nó cũng ăn đến chán rồi. Nhưng được cái ở đây họ làm đồ kẹp lạ và ngon hơn. Xong cái hàng này, nhỏ Tâm lại đòi đi chỗ khác, sáng sớm đã ” kem, em muốn ăn kem…!” kèm theo giọng cười ngọt như mía lùi, ít nhất nhỏ đã đỡ buồn hơn, hay là nó nghĩ vậy thì nó vẫn quí Tâm của ngày hôm đó rất nhiều, nhi nhảnh tinh nghịch, hay cười, như Tâm của một năm trước. Tuy không thích cái chỗ đá bào đủ vị nhưng nó cũng chiều theo.
_Ăn vậy bụng đầy mỡ cho coi!
_Khỏi lo nha, em vẫn tập yoga mỗi chiều mà… Nè..
Nhỏ đút cho nó một muỗng kem rồi cười.
_Tập chi mà mập vậy?
_Mập thiệt à?
Nhỏ Tâm mặt hơi nhăn. Đúng thiệt, lên cân là nỗi sợ chung của con gái mà, trêu vậy chứ Tâm dáng nhỏ khỏi chê, có phần hơn gầy nữa.
_Không… Đừng có nghe vậy mà nhịn ăn nghe, anh thích con gái đậm người.
Nó nhăn nhở. Tâm gật gù.
_Ừm. Nếu anh thích…
_Thôi về được chưa?
_Rồi về…
Nó đưa nhỏ đến gần cổng rồi quay xe về, sợ hai bác thấy lại hiểu lầm. Ngồi trong phòng, nó cũng hết việc, mang đàn ra nghịch. Nhỏ Nhi nói hôm nay sẽ qua mà không qua, nó thấy hơi lạ, nhỏ thường nói điều gì làm điều ấy, không bao giờ thất hứa hay làm sai điều mình nói, rất qui củ cứng nhắc, nó cứ nghĩ có việc bận gì đột xuất liền nhắn tin hỏi, nhưng không có hồi đáp, vô xem nó báo không gửi được, gọi cho nhỏ cũng không gọi được, bỗng nhiên nó có cảm giác bất an lo lắng. Chẳng suy nghĩ được gì, nó chạy xe qua nhà nhỏ, cửa mở toang, ngoài sân đôi giày nhỏ hay đi cũng lăn lốc, không thấy Nhi chỉ thấy bà đang càm ràm.
_Con gái con đứa… Lăng nhăng lít nhít, lại làm sao nữa không biết. Ơ kìa thằng Minh… Vào đây.
Bà thấy nó thì kéo vào nhà.
_ Dạ cháu chào bà!
_Ừ, tìm Nhi phải không? Nó lúc nãy đi đâu về rồi bỗng dưng chạy lên lầu đóng sầm cửa lại, làm bà giật mình, hỏi không nói, gọi không thưa!
_Dạ vâng, chắc ở trường có việc gì! Bà để cháu lên hỏi xem sao.
_Ừ lên đi cháu.
Nó bước nhẹ lên cái cầu thang xoắn gỗ, ở trên khá rộng, có đến 3 phòng sát nhau, nó chưa lên bao giờ nên không biết phòng nào của Nhi nhưng đoán được căn phòng cửa đang đóng kín kia là của nhỏ. Bỗng dưng nó thấy lo lắng khi gọi nhỏ.
_Nhi…! Anh đây… Ra mở cửa cho anh!- kèm theo tiếng gõ cửa. Vậy mà nhỏ nói vọng ra.
_Anh về đi… Em cần suy nghĩ!
_Em sao vậy? Ra đây gặp anh đi!
_Không…! Em không muốn gặp anh bây giờ! Anh về đi…
Nhỏ hình như đang khóc, nó bắt đầu lo lắng cuống quít vì không hiểu nhỏ gặp chuyện gì, nhưng nhỏ đang giận nó thì phải.
_ Có chuyện gì em cứ nói với anh… Mở cửa cho anh đi!
_Em đã nói là không rồi mà…! Anh về đi, mai em sẽ đến và nói chuyện với anh sau… Nếu không thì đừng bao giờ… Gặp em nữa.
Nhỏ nói như vậy nó cũng đủ hiểu có việc gì nghiêm trọng đã xảy ra đàn ra về sau khi chào nhỏ.
_Được rồi…
Trên đường về nó cứ miên man nghĩ với cảm giác khó chịu nhen nhóm, là vì Nhi sao đã bắt đầu có tình cảm với nhỏ mà khó khăn như thế này. Giống như bị an chèn vào tim vậy, hay nó đã làm gì có lỗi với nhỏ, dám lắm. Nhưng nó đâu có biết. Chờ ngày mai vậy.