Chương 19
Khi tỉnh dậy, nó mới biết nó cũng ngủ quên với Nhi. Xế trưa bụng đói cồn cào, khẽ đẩy nhỏ nằm xuống giường để đi mua đồ ăn nhưng nhỏ cũng mở mắt luôn. Không đeo kính nhìn nhỏ cứ ngây ngô chẳng giống bình thường chút nào._Mấy giờ rồi hả anh?
_Đợt chút…
Nó kều cái điện thoại, nhỏ che miệng ngáp dài và chỉ vô cái đồng hồ của nó.
_Đeo tay nè mà hổng có thói quen xem à… Trông cũ nát anh ít xem mà không bỏ… Chắc đồ quan trọng của ai tặng hả?
Nhỏ nhìn bâng quơ nói bừa, nó tẩn ngẩn.
_Ờ thì… Ngày xưa sinh nhật có bạn tặng… 11h trưa rồi!
_Ừm… Bạn gái chứ gì? Em biết tỏng rồi… Không thì anh cũng ném đi chớ đeo chi nữa, nó rách rồi mà…
_Ừ… Ừ..
Rồi nhỏ kéo tay nó lại, tháo cái đồng hồ ra và đeo vào bên tay khác. Nó hơi bực.
_Của ai thì của, nhưng đừng để chung với cái vòng duyên của mình nhé… Em không chấp nhận đâu!
Nhiều lần đã định tháo cái vòng già cho, nhưng sợ nhỏ Nhi thấy, lại thôi. Không phải xấu gì chỉ có điều, thứ gỗ đó làm cổ tay nó ngứa và lằn cả lên.
_Nè, có đói không? Đi ăn nhé.
_Thôi để em làm cơm, ăn ngoài hàng chán lắm… Anh đèo em ra chợ đi.
Khóa cửa lại, hai đứa đi ra khu chợ ở phía dưới đường Lê Duẩn. Nó cũng hay ra đây để mua mì, vì ở cái nơi trọ mới này hàng tạp hóa chả có, toàn tiệm ăn không. Trên đường đi, nó hỏi nhỏ cho bớt cái không khí im lặng vì mới giận nhau nên khá là gượng thêm cái tính nó ít nói nữa.
_ Thế trưa không về ăn cơm với bà … Để bà một mình à?
_Bác cả em sáng sớm đón bà về quê ở mấy ngày rồi, nghe bảo lễ gì đó lớn lắm… Còn bố thì đi làm đến tối mới về.
_Vậy giờ ở một mình à?
_Đâu… Đang ở với anh còn gì.
Nó cười, rẽ vào chợ, nó đợi bên ngoài. Nhỏ vô lựa, chỉ có hai đứa lên cũng chẳng mang một đống thứ lỉnh kỉnh như hôm nọ nữa, chỉ một chút rau và ít thịt, đậu phụ…
_ Treo vô đây…! Sang dữ vậy có hai người ăn mà tốn kém chi?
_Thấy anh gầy quá nên cho ăn ngon hihi… Khỏi tòm tem ai khác.
Nhỏ nửa đùa nửa thật, bảo là không giận thôi chớ toàn ngầm ngầm. Con gái rất chi là nguy hiểm khi bị giành mất quyền sở hữu mà.
_Thôi, đi về. Chiều có đến trường không?
_Không… Mai mới phải đến!
Đến phòng trọ nhỏ bắt đầu nấu nướng, ừ thì lúc này có vẻ sướng, được chăm sóc, được quan tâm… Nhưng sao nó chẳng có cảm giác như với em nhỉ. Nó nghĩ mãi mà không ra, ở Nhi có gì thiếu sót nữa. Mùi thơm của thức ăn khiến nó quay sang nhìn nhỏ đang loay hoay với chiếc bếp.
_Này…! Dọn đồ ra ăn, đã không làm gì còn nằm ềnh ra đấy. Con trai gì mà lười biếng vậy?
Nhỏ lại bắt đầu cái giọng cai quản. Nó làm theo. Nhưng khi ngồi vô trông nhỏ lại khá căng thẳng.
_Thế nào? Ngon không anh?
_Bình thường…
Cái mặt buồn so, chả biết học được ai cái tính, gì cũng phải nhất phải giỏi, phải được khen nhỏ mới chiu được.
_ Đùa chứ, ngon hơn đầu bếp… Em ăn đi!
_Dạ hihi…
Nó không phải típ người hay để ý, nhưng hành động của Nhi quá rõ để nó có thể thấy, khi ăn uống nhỏ phải đợi người ta ăn trước mới dám ăn, so đũa, mời… Nói chung rất câu lệ. Lúc ăn thì nhỏ nhẹ, không thành tiếng. Giáo dục hệt thời phong kiến. Nếu có thật sự yêu nhỏ thì chắc nó bị gò bó chết mất thêm một lý do nó suy nghĩ lại.
_Anh bảo này…!
_Anh nói đi.
_Anh có một người bạn nước ngoài, sắp tới cô ấy về nước và muốn nhờ anh dẫn đi chơi… Nên anh muốn nói trước.. Để…
Nhìn cái mặt sa sầm lại của nhỏ nó không nói hết câu. Nhỏ đang cười, buông đũa xuống.
_ Bây giờ anh muốn sao? Bạn gái, em gái… Anh còn bao nhiều người nữa? Đừng có chọc em điên tiết lên!!
Nhỏ lớn giọng, nó ít thấy nhỏ xử sự như vậy vì đôi khi quát tháo mấy thằng sinh viên nhỏ vẫn có thái độ này, nhưng không ngờ nhỏ lại vô lý quá. Nó cũng buông đũa ráng phân bua.
_Thì chẳng phải em nói… Nếu có đi với bạn nữ nào cũng phải nói cho em trước còn gì… Em không tin thì anh sẽ dẫn cậu ấy đến gặp em!
Nhỏ im bặt. Nước mắt lại rơi dòng dòng.
_ Đến cả bạn bè anh, em cũng như vậy… Thì việc anh cấm em không nói chuyện với thằng ch* kia có gì sai chứ?
Nó văng tục rồi chạy xe ra ngoài. Con gái tiểu thư, có ăn học, thông minh… Lúc nào cũng bắt thóp với quản lý thì thật lòng nó rất khó chịu. Mà khó chịu nhất vẫn là kiểu ghen tuông mù quáng.
Tính nó nhanh giận cũng nhanh xìu, chắc một phần nữa đói, mới nuốt được miếng cơm mà. Được lúc lại mò về, cửa đóng. Nhỏ Nhi vẫn ở trong nhưng đang ôm con doremon của nó ngủ, là của em nó không muốn ai động vào, chẳng lẽ lại giật phăng ra. Đứng chân chân ngoài cửa, nó nhìn nhỏ. Thầm nghĩ, tại nhỏ mà nó giống như một đứa trẻ con, thô lỗ, ích kỷ… Vậy mà nhỏ coi như không.
_ Em để phần trên bàn kìa, chắc chưa ăn phải không?
Tưởng ngủ ai dè chỉ nằm quay vào trong. Nó im lặng ngồi xuống giường sau tất cả thái độ của nó nhỏ vẫn tỏ ra bình thường, giữ tay nó lại.
_Anh có nhất thiết phải đi không?
_Em hết giận chưa?
Hai đứa cùng lúc nói. Nhỏ Nhi chỉ nhìn nhìn.
_Chả giận… Em chỉ ghen thôi.
Nhỏ rành mạch.
_ Con gái ai cũng vậy… Ít hay nhiều, thấy người yêu mình, nay cô này mai cô kia… Không ghen sao được.
Nhỏ lại bắt đầu đay nghiến. Cái giọng nói không lạnh lùng cũng chẳng hồ hởi. Đơn giản không có cảm xúc gì cả. Nó im im để nhỏ nói nốt.
_ Em nói đủ chưa? Thế mấy cái thằng ton hót lúc nào tan trường cũng vây quanh chọc ghẹo tán tỉnh em… Rồi em cười với chúng nó như vui lắm là ít hả.
_Xã giao thôi, anh nói khó nghe vậy. Em có chức vụ nên phải hòa đồng… Không người ta lại bàn tán.
Nhỏ nói mà mặt chẳng có vẻ gì là rụt rè chỉ vênh lên như điều mình làm đúng lắm vậy. Nó cáu thật sự.
_Ừ đúng rồi… Em có chức, có quyền… Em phải hòa đồng, người yêu em hàng đàn hàng đống cái gì cũng phải nghe em hết…
_Em không ngờ anh là người suy nghĩ nhỏ mọn như vậy.
Nhỏ Thở hắt ra. Nó càng cáu tiết. Quá lắm rồi.
_Ừ… Nhỏ mọn. Nhi này, anh nói thật… Đây là lần thứ hai nhé, anh có bạn của anh… Em có bạn của em… Anh thề từ bây giờ không gò bó, không bắt ép em làm điều gì nữa… Em cứ thoải mái với những mối quan hệ… Kể cả có lỗi với anh cũng được. Còn anh chỉ xin em bỏ cái tính sở hữu đi…
Mặt nhỏ Nhi tỏ ra rất bực tức.
_Anh coi em là người như thế sao? Mà việc gì mình cứ phải cãi nhau về vấn đề này…? Anh không đi người ta cũng có lạc được đâu.
_Không nói nữa… Em về đi! Em là người thế nào, em tự biết… Khi em suy nghĩ thấu đáo rồi hãy liên lạc với anh để xem mình có nên tiếp tục mối quan hệ này không, đừng tự làm khổ mình hay khóc thầm anh cũng không biết đâu…
Nhỏ nhìn nó sững sờ.
_Anh…
_ Em về đi…!
Nhỏ dắt xe rồi phóng về. Nó ngồi thừ ở đấy, chẳng nghĩ ngợi gì. Uống một cốc nước lọc rồi đợi thời gian sang quán. Không có quá nhiều sự dằn vặt, khi mà điều này là nhỏ tự chuốc lấy dẫu sao cái bản tính bất cần của nó vẫn còn. Lụy về một đứa con gái khác ngoài em, đối với nó là rất khó. Chưa kể tình cảm của nó dành cho Nhi cũng chả đâu vào đâu.
Chiều tắt nắng, giông nổi lên gió man mát sộc vào mũi. Ngoài đường bụi mù mịt. Hàng cây trên vỉa hè đối diện phòng nó đang rụng lá bay tan tác. Thời tiết thật kỳ lạ. Lại chuẩn bị mưa chăng? Nó nhớ hè năm đó mưa rào đến ở hè thu HN rất nhiều trận này nối tiếp trận khác, nó rất thích mưa bởi mua buồn. Nhưng giờ lại sợ vì mưa “buồn quá”… Nó ủ rũ đến quán, mưa bắt đầu tý tách, nhỏ Hoài chống cằm nhìn tấm kính lót trần mặt ngao ngán.
_ Lại mưa… Ôi đống quần áo của tôi. Vừa phơi lúc sáng… Hix.
Nó thì toàn treo trong phòng vì chả có chỗ phơi, mở cửa sở là tự khô rồi. Nhỏ Hoài rảnh việc vì chả có khách, chạy ra bắt chuyện với nó.
_ Sao mặt lùn “phê” vậy? Mới làm gì phạm pháp hả?
Thằng Hoàn ở dưới bếp chạy lên, tay chùi chùi vô cái tạp dề ở bộ đồng phục trêu nó, chắc vừa rửa ly.
_ Yêu ma phương nào nhập vào bạn tau, thăng nhanh không tau giết giờ…!
_Biến đi!
_Đm, ông lại sao vậy?
Thằng này nhìn nó, hình như tính nó cục cằn hơn thì phải.
_Đâu có sao.
Nhỏ Hoài nhìn nó tiếp lời.
_Không sao mà lùn để mấy cái thìa trong túi áo làm gì?
Quên mất nãy dọn mà nó quen tay đút vô.
_À… Kệ, phong cách riêng của anh…
Hai đứa kia nhìn nhau rồi lắc đầu.
_Thằng này nó điên theo thời tiết ấy mà. Chắc mai lại bình thường thôi.
_Vâng… Em có thấy nhiều rồi.
Nó im lặng đi vào trả cái thìa lên trạn. Có ai đang cãi nhau với người yêu mà vô tư như nó không nhỉ. Nhìn mưa vỡ tung trên nền kính nó cứ thấy lạ lạ, cảm giác như tình cảm của mình chẳng còn đậm với bất kì ai cả, giống như một con búp bê vô tri vô cảm vậy.
_Kìa lùn… Điện thoại reo nãy giờ sao anh không bắt máy… Anh bay bổng đi đâu vậy?
Nhỏ Hoài réo nó. Lúc ấy mới giật mình nghe.
_”Gọi gì anh thế?”
Đầu giây bên kia thút thít. Lại buồn buồn.
_”Em nhớ anh quá… Hix.”
Nhỏ Tâm cứ lâu lâu nó tưởng nhỏ đã thôi rồi, nhưng lại gọi nó và dùng những câu mùi mẫn khiến nó mềm lòng.
_” Trời mưa… Nhớ anh, anh đến với em đi.”
Nó không nói năng gì nhìn lên bầu trời xám xịt rồi lăn tăn. Chậc dù sao mình cũng đã là thằng không ra gì, thôi thì cứ làm mọi việc mình thích là được, cần gì nghĩ đến hậu quả. Nó cụp máy sau khi để lại tiếng “Ừ” khô khốc, chắc Tâm hụt hẫng lắm nhưng nó tính đến với nhỏ luôn cho nhỏ bất ngờ. Chạy vào chỗ của anh Tân. Ổng đang tính toán sổ sách.
_Gì đó Minh?
_À… Dạ, anh cho em về sớm chút, em có việc gấp anh ơi.
_Ừ em cứ đi đi, trời này cũng làm gì có khách mà, chắc anh cũng chuẩn bị đóng cửa. Nhìn như bão đến nơi rồi.
Nó gật đầu cảm ơn anh rồi ra về. Vẫn là hai đứa kia thắc mắc.
_Ủa, mưa gió mà đi đâu sớm thế lùn?
_Ơ ông kia đi đâu vậy?
Nó quay lại nhăn răng cười.
_Đi chết!
Mặc kệ hai đứa kia, tụi nó không biết lại mất công giải thích. Nó là nó làm gì làm, nó cũng chẳng biết vì sao nó lại muốn đến với Tâm nữa, chỉ thấy vui vui chút đỉnh. Thú thật, đàn ông có tật xấu gì thì đều quy tụ vào nó hết rồi. Ra xe, nó mở cốp chả có cái áo mưa nào, nó ném cái điện thoại vào trong và đầu trần phóng ngược lại để đến nhà Tâm. Coi nhà Nhi và Tâm là hai đầu của một đoạn thẳng thì phòng trọ của nó ở giữa có điều nhà Tâm gần hơn. Qua chỗ đường khu trọ, đói quá nó mua vài cái bánh xèo, bà chủ hàng chắc thương thấy nó ướt như chuột đành cho thêm cái túi bóng úp vô đầu và bọc bánh cẩn thận cho nó. Quả thật tắm mưa nhiều rồi nhưng mắt nó chả quen được, mắt bị hắt nước xối xả nên cay xè, tay thì liên tục vuốt và người run cầm cập vì nhiễm lạnh. Lác đác vài người nhưng chung qui cũng chỉ có nó là tắm mưa. Đến cổng, đúng lúc có sét làm nó giật mình ngã đổ nằm ngửa ra đường. Lục bục đứng dậy. Nó tẩn ngẩn nhìn chỗ hoa giấy tím trắng rụng một lúc mới gọi. Vừa gọi nó vừa đập cửa, cửa bằng kim loại nên khá vang.
_ Tâm ơi…! Tâm ơi… Ra mở cửa cho anh… Tâm…
Trong nhà đóng cửa im lìm, chắc tránh bị hắt, mưa và sấm sét cứ đùng đùng thế này có lẽ cũng chẳng ai nghe thấy. Xui thiệt. Chợt nó nhìn lên phòng Tâm, cái cửa sổ đang đóng có ánh đèn. Nhỏ đang ở trong phòng, trời tối sầm vì mưa nên nhỏ để đèn cũng đúng. Thầm thì.
_May… Quá.
Nó chạy lung tung tìm mẩu sỏi nhỏ để chọi, nhưng cũng chả dám chọi mạnh sợ vỡ cửa thì tiêu.
_Bộp…! Bộp…!
Ném hai lần không thấy ai, đang tính làm viên nữa thì thấy nhỏ mặt khó chịu đứng nhìn xuống dưới có khi đang tìm thủ phạm. Thấy nó nhỏ che miệng trợn mắt lên. Nó đưa tay vẫy rồi cười. Nhỏ khuất luôn sau cái cửa, một loáng sau cái cửa nhà đã rục rịch mở. Nó thấy bác Tám đang lấp ló ở bộ ghế trong nhà, còn nhỏ Tâm đang đi ô ra sân, chân chả thèm đi dép. Mặt nhỏ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nó vuốt mớ tóc bết lại vì nước mưa cười hềhề. Nhỏ bắt đầu mếu và mở cửa.
_Hức… Sao anh lại đến?
_Có người nhớ anh…
Nhỏ không nói gì rơm rớm, nó dắt xe vào cười. Không biết bao giờ nó làm nước mắt của họ ngưng rơi.
_Xịt… Lạnh quá…!
_Ôi trời ơi thằng Minh! … Mưa gió mày đến làm gì? Ngày đẹp bác mong thì chả đến. Con Tâm vào lấy anh cái khăn…
Nó đứng ngoài thềm vì ướt sũng không dám vô. Bác Tám nói to. Mặt có vẻ bực.
_Dạ…! Cháu đi công chuyện mà mắc mưa nên ghé vô bác trú nhờ hìhì…
_Anh còn dẻo miệng! Đi đâu mà mang theo cả đồ ăn đến thế kia? Chắc con nở kia mè nheo hả… Con Tâm ra đây!
Bác Tám hét, nó giật mình. Nhỏ Tâm đi ra mặt tái mét. Nó cũng vậy nhưng vì nhiễm lạnh.
_Mày lớn mà không có khôn… Mưa gió mày bắt tội anh nó đến, nhìn xem… Tím tái hết cả rồi.
_Dạ… Con…
_Con với cái gì…! Có muốn cãi không?
Nhỏ im bặt. Nó cũng im theo. Bác Tám lo giữ quá.
_Thằng Minh vô thay đồ cho khỏi ướt, mặc tạm đồ cũ của ông Chung nhé! Lần sau nó mà còn nhõng nhẽo là mày cứ kệ cho bác.
_Dạ…
Nó lúi húi đi vào wc, nhỏ Tâm lại rơi nước mắt.
_Đi nấu cơm đi… Mẹ nói vậy cho mày biết thôi, lớn rồi đấy.
Nhỏ cũng đi theo. Mà bấm vô tay nó rồi chạy vào phòng.
_Đây nè, em tìm được cái quần đùi với áo mai ô của bố… Anh mặc tạm nha. Thay đồ đi, em giặt cho.
_Ừm…
Nó và Tâm lên phòng của nhỏ sau khi bác Tám còn vạc Tâm vài câu nữa. Nó chỉ xin phép bác rồi lên. Bác Chung chắc giờ đang ở bên chỗ phòng trọ rồi. Ngồi trên giường, nó nhìn Tâm. Nhỏ cứ thút thít.
_Khóc hoài, không thích anh tới hả?
Nhỏ lắc đầu xong sụt xịt.
_Anh cứ như vậy…
_Như nào đâu… Em bảo nhớ anh mà. Anh trai thì phải quan tâm đến em gái chứ?
Nó cười hiền.
_Nhưng anh biết em không muốn vậy mà… Anh chỉ càng làm em yêu anh thôi. Phải chi anh cứ như trước thì tốt… Cứ lạnh nhạt. Cho cảm xúc của em qua đi chứ… Em cứ nghĩ anh kệ em luôn…
_Kệ sao được mà kệ…
Nó giơ tay ra rồi cười, nhỏ ngượng nghịu tiến lại gần và ôm nó. Khẽ xoa đầu nhỏ.
_Anh luôn mong có một đứa em gái như em… Giá như em suy nghĩ thoáng hơn thì tốt. Tình cảm anh dành cho em không đủ để che đi sự cố chấp của em, anh đã thử mọi cách… Nhưng không đủ… Có lẽ chị ấy đã mang luôn trái tim anh đi rồi…
Nhỏ im lặng run run lên. Có tiếng gõ cửa. Hai đứa buông nhau ra, Tâm vội vã chùi khéo hai bên mắt.
_ Này hai đứa, mẹ mang đồ ăn lên, mở cửa ra nào !
Nó mở cửa. Bác Tám mang cái khay có chỗ bánh nó mua với hai cốc nước cam. Nó nhớ Tâm khá thích loại nước uống này.
_Cháu xin… Sau bác cứ gọi để cháu xuống lấy, mất công bác mang lên.
Nó đỡ cái khay, bác Tám cười cười.
_Lâu lắm mới thấy thằng cháu trai đến… Ủa con kia xót người yêu hả, mặt mũi sao đỏ thế?
Nhỏ Tâm với nó nín thing. Bỗng nhiên nhỏ xua tay.
_Yêu đâu mà yêu… Mẹ xuống đi cho bọn con nói chuyện.
_Gớm… Tôi còn lạ gì anh chị nữa? Tâm sự thì cứ nói luôn ra. Đấy mày cứ tìm hiểu nhau rồi làm rể bác.
Bác vẫn trêu, nó gãi đầu gãi tai. Đóng cánh cửa lại, nhỏ Tâm lại ngồi tựa vào giường. Nó chăm chú nhìn.
_Ăn bánh nè… Xin lỗi em, anh đi mưa nên nguội hết rồi.
Nhỏ vẫn im lặng như đang suy nghĩ gì đó.
_Nè… Anh mua cho em đó hehe…
Nó đưa sát tận miệng của nhỏ. Đôi mắt lại rỉ nước.
_Tại sao anh lại đối xử với em như thế…? Anh cứ làm em yêu anh rồi lại rời xa em?
Nó khựng lại. Có đâu, chỉ vì nó muốn em được vui, em không tổn thương ở ngay những ngày phía trước. Nó đâu có muốn hướng đến tương lai của hai đứa.
_ Anh không rời xa em đâu…
_Thật hả anh?
_Ừm… Vì em là em của anh, anh chẳng có em gái kể cả ruột thịt hay họ hàng… Em là đứa đầu tiên, đừng làm mất đi thứ tình cảm anh dành cho em… Anh rất yêu quí em, nhưng để đến tình yêu thật sự thì anh không làm được… Anh xin lỗi. Tốt hơn hết vở kịch này chấm dứt được rồi..
Nhỏ Tâm vừa ánh lên được một tia hi vọng nhưng sau lời nói của nó nhỏ lại thất vọng và rồi nhỏ cười.
_Chỉ là anh hoặc không ai cả…
Cô em cố chấp của nó. Rồi một ngày em cũng sẽ tìm được một người tốt hơn nó, mà em vẫn cố tình không chịu hiểu. Mong rằng cơn cảm nắng của em sẽ qua đi và em nhận ra nó chỉ là một thằng anh trai không hơn.
_Em có tay mà…
Nó và Tâm cùng ăn trong im lặng, rồi nhỏ chỉ vô cốc nước.
_Đây là loại nước mà em với anh uống trong buổi hẹn hò không chính thức đầu tiên này. Còn nhớ chứ?
_Nhớ chứ sao không… Hềhề hỏi lạ.
Chập tối, mưa tạnh nhà bác dọn cơm. Nó lấy lý do là no với có công việc phải đi nên hai bác không giữ lâu. Thật ra nó muốn về bởi sợ lúc ăn uống hai bác lại hỏi nhiều thì không biết trả lời sao. Cầm theo đống đồ ướt, nó mượn luôn bộ đồ của bác Chung về. Nhỏ Tâm bám tay nó ra đến tận phía ngoài. Bỗng dưng nó nhìn thấy bên kia đường ông anh họ nó đang đổ rác.
_Anh Cương…!
Ổng ngước lên nhìn xong chạy sang.
_Hê, lâu lắm mới thấy chú… Bộ qua thăm người yêu hả?
_Yêu gì? xùy… Anh về với chị Quỳnh nhà anh đi!
Nhỏ Tâm bĩu môi rồi phe phảy cái tay.
_Ơ kệ tôi, em tôi chứ em cô à…?
_Anh nhớ đó hứ… Thôi em vào đây…
Nhỏ quay sang nó.
_Anh về cẩn thận nha.
_Ừ.
_Tình cảm gớm..
Nhỏ đóng cửa, hai anh em nó đứng nói chuyện. Nhưng phải một lúc sau anh mới hỏi nó và Tâm.
_Thế hai đứa đang yêu nhau à?
_Dạ…
_Dạ vâng gì… Nói anh nghe xem?
_Thì không… Nhưng mà cái Tâm nó thích em…
Nó ngập ngừng.
_Rồi hiểu nhưng mày không thích nó? Chắc vì con bé người yêu cũ hả?
Nó im lặng.
_ Thôi kệ cha tụi bay, miễn là đừng cạch mặt nhau là được!
_Vâng… Em về nhá.
_Ừ té! Hôm nào qua đây chơi.
Nó gật đầu và phóng về.