Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Được Năm Ca Ca Cưng Chiều

Chương 33: Không Phải Là Người Ích Kỷ (2)

“Cũng không làm cho ngươi ăn, ngươi lo nhiều quá rồi!”

“Ngươi!” Trần Ánh Hồng tức giận phồng má, Hà Kiều Lan nhìn thấy thế vội vàng hòa giải.

“Được rồi, được rồi, không còn sớm nữa chúng ta mau đi thôi!”

Nàng ta đi vào giữa hai người, cắt đứt bầu không khí tràn ngập tia lửa, lúc này bốn người mới cùng nhau đi lên núi, chỉ có điều trên đường đi, ánh mắt ghét bỏ của Trần Ánh Hồng đối với Tô Hoàn dường như vẫn không thay đổi.

Núi xung quanh đây chỗ nào cũng đều là những cây thông cao chót vót, hôm nay Hà Kiều Lan dẫn Tô Hoàn đi hái ở chân núi khác, những ngọn núi ở gần thôn đều đã bị hái nhiều rồi, cũng may bây giờ là thời gian bận rộn, trong thôn không ai có thời gian rảnh đi hái nấm thông, cho nên mới nghĩ tới việc đi hái nấm thông bán lấy tiền, tất nhiên không đáng bao nhiêu tiền cả.

“Tô Hoàn muội muội, chúng ta chia nhau ra hái đi, ta sẽ thỉnh thoảng gọi muội hai tiếng, muội nhớ trả lời ta, thôn chúng ta ở chỗ hoang vu, nhất định không được đi sâu vào trong, trong núi có dã thú, không an toàn!”

Đến dưới chân núi, bốn người lập tức chia nhau ra làm, nhưng không được đi quá xa, phải trong phạm vi nhìn thấy được nhau, núi sâu ở gần đây có nhiều dã thú, có bầy sói, còn có gấu đen.

“Ta biết rồi Kiều Lan tỷ!”

Tô Hoàn nhặt một cành cây dài, bắt đầu nghiêm túc đi tìm nấm, nàng rất may mắn, mỗi lần gạt lá rụng đều phát hiện ở dưới có rất nhiều nấm thông to, nhưng lúc nào nàng cũng ghi nhớ lời dặn dò của Hà Kiều Lan.

Hà Kiều Lan thỉnh thoảng gọi nàng hai tiếng, xác nhận các nàng an toàn.

Giỏ của nàng nhanh chóng được chất đầy, nấm yếu ớt không chịu được dồn nén, nhưng phía trước còn rất nhiều nấm chưa hái, Tô Hoàn nghĩ buổi chiều lại tiếp tục hái vậy.

Nàng nảy ra ý tưởng, dùng cành cây đẩy lá rụng che lên trên, đúng là nàng hẹp hòi, muốn kiếm chút tiền dựa vào những cây nấm thông này!

“Tô Hoàn muội muội, muội nhặt xong rồi sao?”

Hà Kiều Lan nhặt được nửa gió, khó hiểu nhìn Tô Hoàn đột nhiên xuất hiện trước mặt.

“Ừm, ta còn phải về nấu cơm cho các ca ca ăn, phải về trước đây!”

“Muội nhớ đường về không?”

“Nhớ!”

Đường đi là men theo con đường thẳng từ cửa nhà nàng tới, đi nửa giờ là đến.

“Vậy được rồi, muội về trước đi, huynh đệ nhà muội đều làm ở ngoài đồng, trong nhà chỉ có mình muội, hôm nay cũng không biết xảy ra chuyện gì, nấm thông ở đây rất ít, sợ rằng đã có người nhặt rồi, muội xem, nửa ngày rồi mới hái được một chút!”

Hà Kiều Lan vừa nói vừa giơ nấm thông trong giỏ của mình ra cho nàng xem, nhìn sơ qua, đúng là không nhiều, hơn nữa cái giỏ cũng không to.

“Chỗ muội thế nào?” Nàng ấy nhìn lướt qua giỏ của mình, sợ bị mặt trời chiếu vào làm héo nên đã đắp miếng vải vụn lên.

“Chỗ của muội có nhiều, tỷ có thể đến xem thử, tỷ xem, ta hái được rất nhiều!”

Tô Hoàn không phải người ích kỷ, vẫn không thể vì sự ích kỷ của mình mà lừa dối người khác, hơn nữa Hà Kiều Lan là người rất tốt, nàng cũng không muốn lừa nàng ấy, cùng lắm đến chiều nàng đổi chỗ hái là được.