Bí Mật Dưới Gốc Cây Ngô Đồng

Chương 3: Tâm sự

Nhà Tô Ninh

Từ khi Tô Ninh bước vào cửa nhà, thì luôn dựa vào cửa, hô hấp vẫn luôn bật hơi dồn dập. Vừa nãy mỗi một phút đối diện với Hứa Ngôn Hi, giờ phút này đều khiến cô cảm thấy tim đập nhanh.

Hứa Ngôn Hi —-

Cô hình như có một loại cảm giác không nói nên lời đối với bạn cùng bàn kiêm hàng xóm mới này.

Loại cảm giác ngây thơ lại vui thích này là tình cảnh lần đầu tiên xuất hiện suốt 17 năm qua của cô, mà loại biến hóa nhỏ bé này rất kỳ diệu, lại rất mơ hồ.

-

“Tiểu Ninh, là con sao?” Tiếng của Trình Dĩnh từ phòng bếp truyền đến.

“Là con.” Tô Ninh sắp xếp lại tâm lý xong, đi chậm đến cửa phòng bếp, đem chiếc túi trong tay đặt ở trên tủ bát, nói với Trình Dĩnh đang xào rau: “Mẹ, đây là một ít rau củ dì nhà đối diện đứa ạ, nói là tự nhà mình trồng, rất tươi.”

Trình Dĩnh quay đầu liếc nhìn chiếc túi đang đặt ở đó, lại tập trung tinh thần đến món rau đang xào, nói một tiếng: “Là rất tươi, nhìn một cái liền biết là không ô nhiễm, Tiểu Ninh à, con về phòng học bài trước đi, cơm còn phải chờ một lát nữa.”

Tô Ninh đáp một tiếng “Vâng” rồi trở về phòng của mình.

Khoảng 7 giờ tối.

Trước bàn ăn, hai ba con Hứa gia xấu hổ nhìn trên bàn đầy những món ăn không màu sắc, rau không giống rau, thịt không giống thịt, còn có mùi vị cháy khét quả thực rất khó có thể khiến người khác có thể nuốt xuống.

Hứa Ngôn Hi ngước mắt nhìn về phía ba mình Hứa Văn Kiệt, nháy nháy mắt với ông: “Ba, mẹ con nấu cơm có ngon không ạ?”

Hứa Văn Kiệt nhíu mày lắc đầu: Không biết, nếu không con trai con thử trước đi.

Hứa Ngôn Hi nhíu mày: “Ba, có ba hố con trai nhà mình như vậy sao?”

Hứa Văn Kiệt lộ ra một nụ cười người cha thương con: “Con trai, ba con đây là đang cho con cơ hội biểu hiện tốt ở trước mặt mẹ con, con phải học cách biết quý trọng.”

Hứa Ngôn Hi: Ha Ha —

Hứa Ngôn Hi: Con không cần.

“Hai cha con đang làm gì thế?” Chu Mẫn bưng món ăn cuối cùng từ phòng bếp đi ra, nhìn hai cha con ban họ con nhìn ba, ba nhìn con, rất giống như hai con rùa đang đọ trừng mắt, có một dạng trang sự hâm hấp mang theo chút ngu ngốc: “Sao thế? Hai cha con là ghét ba món mẹ làm, vậy nên đều không muốn ăn?”

Hứa Văn Kiệt lập tức lắc đầu: “Không có, vừa nãy con trai con khen tài nghệ nấu nướng của em tiến bộ đấy.”

Khi Hứa Ngôn Hi đang gật đầu phụ họa cùng ba, cậu liền bị ba mình vô tình đẩy ra, “Hơn nữa Tiểu Hi còn nói, những món ăn em làm thằng bé bao trọn rồi, tuyệt đối một giọt canh đều không để sót.

“Ba! Ba….”

Hứa Văn Kiệt che Hứa Ngôn Hi đang muốn phản bác, ngồi đối diện với vợ hơi mỉm cười: “Em xem con trai vui đều sẽ không nói ra, con trai à, lát nữa ba mẹ tuyệt đối không tranh giành với con.”

“Bác sĩ Hứa, ba đủ ác!” Hứa Ngôn Hi tức giận đến mức nói lắp nhìn ba mình.

Hứa Văn Kiệt buông tay ra, tiến đến bên con trai thấp giọng nói: “Con trai, con còn trẻ, ăn nhiều khổ một chút không sao, nhưng ba con già rồi không như vậy, thông cảm một chút.”

Con thông cảm ba.

Không ngờ ba liền có thể đem con trai mình đẩy vào trong hố lửa.

Tiểu Ngôn à~~~

Làm con chính là dùng một cách thông minh, đã đến lúc con thể hiện giá trị của mình rồi.

Ba thật sự là “Ha ha” rồi.

Chu Mẫn nhìn hai ba con cạnh tranh lẫn nhau, thực sự không nói nên lời cực điểm.

“Hứa Văn Kiệt, nếu như con trai cảm thấy ăn ngon, vậy anh cũng ăn một chút.”

Hứa Văn Kiệt: “Cái gì cơ?”

Hứa Ngôn Hi giơ ngón tay cái lên: “Đúng là mẹ của con, lời nói sắc bén.”

“Sao nào? Hứa Văn Kiệt, anh có ý kiến?” Chu Mẫn ánh mắt nghiêm túc nhìn người đối diện.

Cảm giác đối diện áp bách của vợ, Hứa Văn Kiệt chỉ có thể nhượng ba: “Không có ý kiến, một chút ý kiến cũng không có.”

“Vậy thì tốt, tất cả ăn cơm đi.” Chu Mẫn không để ý biểu tình khó xử của hai ba con, đem món trên bàn gắp cho hai ba con, đồng thời ôn nhu căn dặn họ: “Không thể lãng phí.”

Nghe thấy trong giọng nói hòa nhã mang theo một tia uy hϊếp, Hứa Văn Kiệt cùng Hứa Ngôn Hi giật mình cầm lấy đũa, sau đó vùi đầu vào ăn. Đồ ăn khó ăn nữa, hai ba con cũng phải cười ăn hết.

Hứa Ngôn Hi đang lùa bát, liếc mắt nhìn về phía bác sĩ Hứa đang cúi đầu cắm cúi: “Ba, bảo hiểm năm nay của con ba nộp cho con chưa?”

Nhận thấy ánh mặt của con trai, Hứa Văn Kiệt hơi gật đầu với cậu: “Nộp rồi, con trai con yên tâm ăn đi.”

Được thôi, mẹ làm dù có khó ăn cũng phải ăn hết.

Ăn thôi, vợ mình làm, dù khó ăn cũng phải ăn.

Hứa Hi Ngôn: Haizz~~

Hứa Văn Kiệt: Khổ quá mà…

Chu Mẫn: …..

So với nhà họ Hứa, món ăn của Tô Ninh bên này vô cùng phong phú.

Đèn sưởi ấm đang chiếu rọi xuống, một nhà ban người ngồi xung quanh cùng nhau nâng ly.

“Cạn ly!”

Âm thanh tiếng ly pha lê va chạm vào nhau vang lên thanh thúy, hôm nay là ngày thứ ba bọn họ chuyển đến đây. Mặc dù không có mời hàng xóm xung quanh đến nhà ăn cơm, nhưng Trình Dĩnh cũng thân thiện tặng cho mỗi nhà hàng xóm hộp trái cây tự bản thân dày công chuẩn bị, vì ở phương diện sống chung với người khác này, Trình Dĩnh làm vô cùng chu đáo.

Ăn được một nửa, Lộ Nhất Minh cười nhìn về phía Tô Ninh ngồi đối diện, hỏi cô: “Tiểu Ninh, hôm nay ngày đầu tiên đi học cảm thấy như thế nào? Trường học mới thích ứng được không?”

Tô Ninh đặt đũa xuống, đối với Lộ Nhất Minh cười đáp: “Đều tốt thưa chú Lộ, ở chung với bạn học cũng hòa hợp ạ.”

“Vậy tốt rồi, chú còn sợ không khí học tập đè nén sẽ khiến cháu không thoải mái.” Lộ Nhất Minh cười gắp vào bát của Tô Ninh một miếng xương sườn, lại tiếp tục nói, “Sau này trong học tập cho chuyện gì có thể tìm chủ nhiệm hiện tại của lớp cháu, thầy ấy là bạn học cũ của chú, chuyện chuyển lớp lần này, chú Hạ cháu cũng bận rộn không ít.”

Tô Ninh như cũ mỉm cười nhìn ông, nhanh nhẹn gật đầu: “Chú Lộ, cháu biết rồi.”

Lộ Nhất Minh: “Được.”

Qua một lát, Trình Dĩnh lại nhìn về phía Tô Ninh, hỏi: “Nghe nói con trai bác sĩ Hứa hàng xóm đối diện cũng học ở Tam Trung, hình như còn đứng thứ nhất khoa học tự nhiên. Tiểu Ninh, con quen không?”

Tô Ninh nhìn về phía Trình Dĩnh đáp: “Biết, chúng con hiện tại là bạn cùng bàn.”

“Vậy cảm tình tốt chứ.” Vừa nghe điều này, khóe miệng Trình Dĩnh giương lên, kích động nói: “Có thể làm bạn cùng bàn với học bá bằng tuổi, thành tích của con sau này mẹ không cần lo lắng nữa rồi.”

Đối với kích động của Trình Dĩnh, Tô Ninh chỉ bình tĩnh cúi đầu ăn cơm.

Khi Tô Ninh cảm thấy đề tài có thể kết thúc rồi, Lộ Kiều Kiều tò mò đột nhiên đến gần bên cạnh cô, ngây thơ hỏi: “Chị, thành tích của chị không phải rất tốt à, tại sao mẹ mình còn không yên tâm về thành tích của chị vậy?”

“Lộ Kiều Kiều, vấn đề của con hôm nay có nhiều thế.” Khi Lộ Kiều Kiều đang bắt đầu mở miệng phản bác, Tô Ninh gắp một miếng thịt kho tàu lấp kín miệng cô nhóc, “Ăn cơm không nói chuyện là lễ nghi trên bàn ăn cơ bản nhất.”

Sau khi an tĩnh lại, ban người ngồi quanh bàn ăn lẳng lặng ăn cơm.

Đối với Trình Dĩnh tại sao còn lo lắng thành tích của cô, tuyệt đại bộ phận nguyên nhân là học kì thứ hai của cấp 2 một đoạn thời gian cô không có đi học, còn có một phần nguyên nhân là trường cấp 3 Ngô Đồng là cấp ba tốt nhất thị trấn Ngô Đồng. Với lại khi cô ở trường Trung học số Năm thì thành tích của cô có thể nằm ở trong top 15 của lớp, ở Trung học số Ba kia thì có thể sẽ bị đẩy ra khỏi top 100.

Vậy nên, cô có thể cùng top 1 làm bạn cùng bàn, Trình Dĩnh đương nhiên vui vẻ rồi.

Cái này còn không phải là có sẵn phụ trợ à.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng từ trước cửa sổ chiếu vào bên giường, Tô Ninh yên tĩnh ngồi ở trước bàn học nhìn dây ngũ sắc trong tay, bên người chỉ để lại một chiếc đèn bàn.

Khi Tô Ninh vừa mới đang dọn dẹp đồ lên giường đi ngủ, cửa vang lên vài tiếng gõ, sau đó một cái đầu nhỏ từ khe cửa tiến vào trong vào ngủ.

“Chị, tối nay em có thể ngủ cùng chị không?” Trên mặt cô nhóc mang vẻ đáng thương vô cùng.

Tô Ninh cất chiếc vòng tay trong tay, đứng dậy đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, đối với Lộ Kiều Kiều đang đứng ở cửa nói: “Có thể, vào đi.”

“Em biết chị em là chị gái tốt nhất thế giới mà.” Bạn nhỏ Lộ Kiều Kiều vung dép lê ra, nhanh chóng chui vào chăn.

Tô Ninh nhìn Lộ Kiều Kiều chiếm một nửa chiếc giường, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu nằm ở bên mép giường.

Qua rất lâu, vốn dĩ Tô Ninh rất nhanh ngủ thϊếp đi bỗng nhiên trên người nóng lên, quay đầu nhìn vậy mà là Lộ Kiều Kiều như một chú bạch tuộc gắt gao cuốn lấy cô.

“Lộ Kiều Kiều, em có thể ngủ hẳn hoi không?” Tô Ninh thử đẩy Lộ Kiều Kiều ra, nhưng đối phương hiển nhiên là không đồng ý buông ra, ngược lại quấn cô càng chặt hơn, “Lộ Kiều Kiều, em đã tám tuổi rồi, có thể hành động như bạn nhỏ tám tuổi không.”

Lộ Kiều Kiều vùi đầu vào lòng Tô Ninh, giọng nói khó chịu vang lên: “Chị, chị sẽ không bỏ cái nhà này, đúng không?”

Lòng của Tô Ninh sau khi nghe Lộ Kiều Kiều nói, bỗng nhiên choáng váng, cổ cũng như bị dây thừng siết chặt.

Thật lâu sau.

Tô Ninh mới khôi phục bình tĩnh, kéo em gái ra khỏi ngực, sờ sờ đầu cô bé an ủi nói: “Sẽ không đâu, chị vĩnh viễn đều không rời bỏ cái nhà này, càng không rời khỏi em.”

Lộ Kiều Kiều duỗi ngón tay út ra, âm thanh non nớt nói: “Vậy chúng ta ngoéo tay.”

“Được, ngoéo tay.” Tô Ninh cười phụ họa hành động ngây thơ của em gái.

Đứa em gái này của cô, khi trêu chọc người thích rất đáng yêu.

Nhưng, khi chọc cô nổi giận cũng khá phiền.

Có điều, Tô Ninh không biết nếu rời khỏi cái nhà này, cô còn có thể đi đâu?

— Hình như là không có.