Cùng Em Ôm Lấy Thời Gian

Chương 5: Qua môn

Thứ sáu đến, kì thi đầu năm ở Kim Trung cũng bắt đầu. Buổi sáng thi ngữ văn và toán học, buổi chiều thì thi tiếng Anh và môn tổng hợp.

Ngữ văn vượt qua nhẹ nhàng, kế tiếp là toán học.

Giám thị trông thi của lớp 2 ban xã hội là Thượng Đế, giáo viên dạy toán, nổi danh lừng lẫy ở Kim Trung là mỹ nữ. Sở dĩ nổi danh lừng lẫy như vậy, không chỉ đơn giản vì người lớn lên xinh đẹp mà còn vì phương thức dạy học của cô ấy.

Tên là Thượng Đế, nhưng thật ra lại là ma quỷ.

Thượng Đế, là giáo viên duy nhất lấy tiêu chuẩn của ban tự nhiên để yêu cầu thành tích ban xã hội.

Người học dốt toán như Lâm Tuệ thì từ đáy lòng cực kỳ sợ cô ấy.

Thượng Đế đứng trên bục giảng nói đến đề thi, phía dưới học sinh bắt đầu kinh hồn bạt vía. Giọng cô ấy nhàn nhạt: “Kì thi lần này, giáo viên ra đề là cô, đề hình học có hơi khó một chút. Các em không cần lo lắng, cứ phát huy như bình thường là được.”

Nửa câu sau hoàn toàn có thể quên luôn đi. Nghe được câu “giáo viên ra đề là cô”, cả lớp đã có một nửa học sinh muốn chết sớm siêu sinh sớm, bao gồm cả Lâm Tuệ.

Đề thi từ bàn thứ nhất chuyển xuống, Lâm Tuệ ngồi ở bàn thứ hai từ dưới đếm lên đã sắp thở không nổi.

Ánh mắt Thượng Đế dừng lại trên mặt cô, nói riêng: “Có mấy bạn lập tức chấn chỉnh tinh thần cho cô. Môn khác có thể thi được 130 điểm, đến môn toán lại thi điểm có hai số, thật sự không thể nói nổi.”

Phía trước toàn bộ quay đầu nhìn về phía Lâm Tuệ. Lão Cẩu phía sau cũng rướn lên phía trước thăm dò, có chút vui sướиɠ khi thấy người gặp họa, “Nghe chưa.”

Không chờ Lâm Tuệ đáp lại, Thượng Đế lên tiếng tiếp: “Có rảnh lo lắng cho người khác, không bằng cố mà lo cho chính mình trước đi. Cô đã nói từ lúc trước, lần này thi mà không đạt tiêu chuẩn, thì hãy chuẩn bị tinh thần đến văn phòng gặp cô.”

Vừa dứt lời, lấy thước gõ “Ba” một tiếng. Lão Cẩu giống như bị đánh một chùy mà co lại, lúng túng quay quay đầu.

Lâm Tuệ cười gượng hai tiếng, tiếp nhận đề thi từ phía trước chuyền xuống.

“Kì thi đầu năm Cấp 3 Kim Trung năm học 2012-2013

Người ra đề: Thượng Đế”

Lâm Tuệ lập tức lật qua trang, nhanh chóng quét mắt qua mấy câu cuối. Xem xong, cô thở ra một hơi nhẹ nhàng.

Thật sự đoán như thần!!! Mấy câu trọng điểm Hứa Điển đều đã chọn lọc ra vì mục tiêu kiếm điểm cao. Câu nào cũng thật sự cực kì khó, vì đều đòi hỏi tư duy toán học cao.

May mắn là cô đều đã nghiêm túc ôn luyện qua!

Đây là lần thi toán nhẹ nhàng nhất từ khi Lâm Tuệ lên cấp 3.

Còn khoảng mười lăm phút nữa kết thúc thời gian thi, Lâm Tuệ dò lại đáp án, kiểm tra lại thêm một lần nữa, sau đó buông bút ngẩng đầu. Mọi người xung quanh vẫn còn đang cắm bút viết. Có người chỉ làm đến mặt thứ ba, có người còn dư lại hai mặt đề hoàn toàn trống. Còn Diệp Thanh Thanh ngồi cùng bàn với cô, thậm chí mặt thứ nhất vẫn chưa làm được.

Thượng Đế ngồi trên bục giảng, thấy Lâm Tuệ dừng bút. Cô ấy chống cằm, rũ ánh mắt đồng tình.

————- Đề toán khó như vậy, bạn học Lâm lại muốn vào văn phòng nữa rồi.

Chuông kết thúc đúng giờ vang lên, Thường Đế đứng lên vỗ vỗ tay, “Đã hết giờ, bạn học ngồi cuối cùng đứng lên thu bài.”

“Chị Tuệ, giúp đỡ chút.” Lão Cẩu nhỏ giọng nói.

Lâm Tuệ nghiêng đầu nhìn, lão Cẩu còn đang tính toán câu cuối cùng, thiếu vài bước nữa là ra đáp án.

Mấy tổ khác đã lục tục thu bài thi, chỉ có tổ của bọn họ hoàn toàn không có động tĩnh, mấy đôi mắt từ phía trước đã chuyển tới, thắc mắc sao lại không có ai đi thu bài.

Lâm Tuệ đứng dậy, thu bài từng người đến dần phía trước, lúc đi còn có thể nghe thấy Thượng Đế nói to: “Dừng bút, có cho thêm ba mươi phút nữa các em cũng làm không ra, thành thật thật tới văn phòng tìm cô đi.”

Thu xong một vòng trở lại bàn cuối, lão Cẩu căm giận mà quăng bút xuống.

“Câu cuối cùng cậu có tính ra không? Đáp án là 0 có đúng không?”

“Tớ ra kết quả là 1… Chờ một chút, hình như tớ tính sai công thức rồi, xong đời.”

“Thật là khó mà, sao lại khó như vậy chứ!”

Ban xã hội lớp hai một đám kêu rên.

Thượng Đế cười vô tình: “Các em nghĩ cô không có việc gì làm lại ra đề chơi hay sao? Không khó sao có thể kêu là đề toán!”

Không ai dám hé răng, chỉ thầm nghĩ ở trong lòng: Không hổ là bà cô ma quỷ.

Lâm Tuệ thu bài thi, đi lên bục giảng giao cho Thượng Đế.

Thượng Đế một bên kiểm bài, một bên hỏi: “Cảm giác thế nào?” Hỏi thì hỏi, nhưng cô ấy đánh giá bạn học Lâm chỉ sợ còn không làm được mấy câu trọng điểm, nên lại nói tiếp: “Lần này bài thi đúng là có chút khó khăn, thi không tốt cũng là chuyện bình thường.”

Lâm Tuệ nói, “Tạm được ạ.”

Tạm được…? Động tác trên tay Thượng Đế dừng lại, còn cho rằng chính mình nghe lầm.

Mỗi lần thi toán kết thúc, Thượng Đế đều sẽ hỏi Lâm Tuệ cảm giác như thế nào. Có một lần Lâm Tuệ thi tốt nhất trả lời: “Câu cuối cùng không làm được.” Kết quả đúng là phá lệ cao tới 109 điểm, là điểm cao nhất từ lúc lên cấp 3 của Lâm Tuệ.

Lâm Tuệ chớp chớp mắt, “Em có bái thần ạ.”

Thượng Đế nhướng đôi mày cong, trong mắt có thêm vài phần sắc bén, “Đừng nói là em gian lận.”

Bất thình lình nghiêm túc lên, Lâm Tuệ sợ tới mức tim đập chậm một nhịp.

Gian lận, ở Kim Trung là tội chết.

Kim Trung là trường chuẩn quốc gia về chất lượng dạy học, quy củ so với các trường cấp 3 khác còn nghiêm khắc hơn vài lần. Dám gian lận thì coi như mua trước cho mình một tấm vé vào đời, vết nhơ vĩnh viễn lưu lại trong hồ sơ.

Thượng Đế cười khúc khích, “Cô chỉ nói giỡn sao em lại căng thẳng đến như vậy.”

“Thật mắc cười ha.” Lâm Tuệ khô khốc đáp lại. Còn tốt là cô không có bệnh tim, bằng không lâu lâu bị ma quỷ dọa một cái, sợ là còn chưa kịp tốt nghiệp cấp 3 thì cô đã sớm đi vào thế giới cực lạc.

Sắp xếp bài thi chỉnh tề, Thượng Đế cũng không khách khí, trực tiếp nhét vào trong ngực Lâm Tuệ, “Cô phải đi lớp kế bên thu bài thi, em giúp cô đem chồng này về văn phòng.”

Lâm Tuệ nói thầm: “Điểm còn chưa có đã phải vào văn phòng.”

Thượng Đế bước nhanh chân, đã đến tới cửa lớp mà lời nói vẫn còn vọng lại: “Chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, đi trước coi như là tăng thêm độ nóng đi”.

Lâm Tuệ: “…”

Trong lòng dù có không vui, Lâm Tuệ vẫn phải ngoan ngoãn ôm bài thi tiến về phía văn phòng.

Trong văn phòng ở lầu một, giáo viên của hai ban xã hội và tự nhiên ngồi xen lẫn nhau, hơi có chút chật chội. Đến nỗi muốn có chỗ ngồi, thì phải tìm cái bàn mà làm dấu hiệu riêng của mình lên. Trên bàn viết tên ai, thì là bàn của người đo.

Văn phòng không mở cửa, các giáo viên ai làm việc nấy, không quấy rầy lẫn nhau.

Lâm Tuệ gõ cửa cũng không ai để ý, vì thế cô cúi đầu lập tức đi vào.

Bởi vì thành tích môn toán không tốt, hồi học kỳ 1 lớp 10, cô thường xuyên bị Thượng Đế gọi đến nói chuyện, xem như đã là khách quen của văn phòng. Lâm Tuệ ngựa quen đường cũ đi về phía bên trong, đến cái bàn cuối cùng dựa vào tường.

Mới vừa buông chồng bài thi ra, nghe giáo viên kế bên đang dạy dỗ học sinh.

“Các môn khác của em không có vấn đề gì lớn, quan trọng nhất là thành tích tiếng Anh của em vẫn luôn không có một chút tiến bộ.” Là tiếng của một giáo viên trẻ tuổi, “Thầy không muốn gây áp lực cho em, nhưng hiện tại đã là lớp 11, thêm một năm nữa đã là lớp 12. Một năm trôi qua thật sự rất nhanh, em nhất định phải nắm bắt cho tốt.”

“Dạ”. Học sinh bị gọi tới dạy bảo trả lời cực kì đơn giản.

Lâm Tuệ không phải người thích nấp góc tường nghe lén, nhưng… Giọng nói này sao lại nghe quen tai như vậy? Hình như là vẫn hay nghe thấy ở đâu đó.

Cô nheo nheo con mắt lại, liếc sang cách vách.

———- Hứa Điển đang đứng trước mặt thầy Từ giáo viên chủ nhiệm của lớp 2 ban tự nhiên, tầm mắt và đầu vai cùng nhau cụp xuống, trên mặt không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.

Thầy Từ nói: “Được rồi, buổi chiều em cứ bình tĩnh mà thi, đừng có tự tạo áp lực cho chính mình.”

Đều đã uy hϊếp đến muốn gọi cho phụ huynh, còn có thể không có áp lực sao? Lâm Tuệ không nhịn được chửi thầm.

Dường như Hứa Điển cũng chú ý tới lời nói mâu thuẫn của thầy Từ, thoáng ngẩng đầu nói: “Nếu thi không tốt thì sao?”

” Này…” Thầy Từ nói lời nước đôi, “cứ thi xong rồi nói tiếp.”

Hứa Điển: “Bao nhiêu điểm ạ.”

Thầy Từ thoạt tiên cũng bất ngờ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Đạt tiêu chuẩn là 94 điểm, có thể đạt chuẩn thì cho qua.”

“Được ạ”. Giọng nói Hứa Điển không nghe ra được cảm xúc, “Em đi trước.”

Hứa Điển xoay người lại, trong lúc lơ đãng cùng người cách vách bốn mắt nhìn nhau.

Lúc này Lâm Tuệ đang đứng bên bàn làm việc được ngăn cách bởi một tấm kiếng, trên khuôn mặt giấu không được sự tò mò, chỉ kém một bước muốn kéo cái ghế lại ngồi vào giữa Hứa Điển và thầy Từ để nghe cho rõ ràng.

Nghe lén bị bại lộ, Lâm Tuệ vội vàng xoay tròn mắt, làm bộ đang sửa sang lại bài thi, nhỏ giọng nói thầm trong miệng: “Sao lại thiếu một bài nhỉ, chẳng lẽ là bị rơi lại trong lớp.”

Hứa Điển: “…”

Diễn, tiếp tục diễn đi.

Tiếng bước chân lười biếng của thiếu niên đi xa dần, giày cao gót cộc cộc đi đến. Thượng Đế để một chồng bài thi khác lên trên bàn, nhìn về phía Lâm Tuệ cười nói: “Còn chưa đi sao? Xem ra em rất thích vào văn phòng.”

Ma quỷ nói giỡn, đúng là nổi cả da gà.

“Không không không, em lập tức đi ngay.” Lâm Tuệ lanh lẹ mà chuồn đi, “Gặp lại cô sau ạ.”

Còn chưa đi ra khỏi cửa văn phòng, tiếng nói chuyện của Thượng Đế cùng thầy Từ thổi qua tới.

“Đó là Lâm Tuệ ban xã hội lớp 2? Là học sinh có thể vào lớp một, lại vì thành tích toán học kéo xuống?”

“Đúng vậy, là con bé. Tiếng Anh thi tốt bao nhiêu thì thi toán kém bấy nhiêu.” Thượng Đế thở dài: “Em yêu cầu con bé cũng không cao, có thể đạt được một trăm là tốt rồi.”

Thầy Từ cười cười, “Hứa Điển lớp tôi cũng vậy. Là thiên tài trong toán học, mấy môn khác đều không lo lắng, chỉ có mỗi tiếng Anh là chân bước không qua nổi.”

“Ai, hai đứa nó mà có thể hợp tác thì thật tốt.”

Khóe miệng Lâm Tuệ không khỏi run rẩy, thầm nghĩ: Tốt cái rắm á.



Kì thi đầu năm ở Kim Trung tương đối đặc thù, độ quan trọng của nó tương đương với kỳ thi giữa kì, cuối kì. Thành tích cuối cùng trên bảng xếp hạng sẽ quyết định các học sinh có thể chen vào những lớp mũi nhọn hay không. Bởi vậy cơm trưa vừa qua xong, có một nửa học sinh không về kí túc xá ngủ trưa, mà ở lại lớp học để ôn bài.

Lâm Tuệ cũng là một thành viên trong số đó.

Cô không theo đuổi vào lớp mũi nhọn, ở lại trong phòng học thuần túy là vì học sinh ngoại trú không có ký túc xá, thời gian nghỉ trưa cũng chỉ có thể ngốc tại phòng học.

Nhưng bạn cùng bàn Diệp Thanh Thanh nhìn lại rất nghiêm túc, Lâm Tuệ nằm trên bàn ngủ một giấc tỉnh dậy, mới phát hiện cô ấy còn đang học thuộc bài văn tiếng Anh.

“Học thuộc lòng không bằng thuộc ngữ pháp, Tiếng Anh trong văn viết đều phải dùng từ vựng và ngữ pháp mà viết.” Lâm Tuệ nói.

Diệp Thanh Thanh trừng lớn đôi mắt giống như phát hiện được đại lục mới, “Thật à?”

Lão Cẩu đang chơi chém trái cây ở phía sau cười hắc hắc, ngẩng đầu lên nói: “ABB, chị Tuệ chính là hạt giống tiếng Anh được toàn trường công nhận. Năm trước nếu không phải chị Tuệ bỗng dưng phát sốt không thi được, làm gì đến lượt người khác lãnh thưởng? Buồn cười ———-!”

Âm cuối còn cố tình nói lớn kéo dài không dừng, Lâm Tuệ đem sách chụp lên đầu lão Cẩu, “Cậu câm miệng đi, đừng quấy rầy người khác nghỉ trưa.”

Lúc đó, đã có mấy đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn đến đây.

Lão Cẩu vội vàng chắp tay, “Xin lỗi xin lỗi, các cậu cứ tiếp tục.”

Lúc sắp hết giờ nghỉ trưa, Lâm Tuệ xoay người đi ra phòng học hít thở không khí.

Trùng hợp, Hứa Điển cũng đang dựa vào lan can ngoài hành lang, đưa lưng về phía ánh mặt trời, tập trung xoay khối rubik trên tay.

Một người bên trái, một người bên phải, ở giữa cách nhau khoảng hai mét.

“Ôn bài hết chưa?” Lâm Tuệ hỏi. Cô cúi đầu xuống ngắm tầng các lớp học khác, hoàn toàn không nhìn ra là đang nói chuyện với Hứa Điển.

Hứa Điển: “Ừ.”

Lâm Tuệ lại hỏi: “Cậu cảm thấy có thể thi đạt chuẩn không?”

Hứa Điển: “Có thể.”

Cho dù nhìn Hứa Điển trả lời chắc chắn đến thế nào, Lâm Tuệ cũng không tin tưởng nhiều lắm. Tiếng Anh không giống toán, không phải suy nghĩ cách giải đề, là môn học không phải có công thức là có thể thi được điểm cao.

Hứa Điển gác khối rubik lên lan can, “Đánh cược. Nếu tớ thi không đạt tiêu chuẩn, một hộp sữa chua.” Nói xong, cậu lập tức đi vào lớp.

“Nè, rubik của cậu….” Lâm Tuệ nhắc nhở được một nửa, đột nhiên nín lặng.

_____

khối rubik 6×6, mỗi mặt đều cùng màu với nhau.

Quả nhiên là đồ biếи ŧɦái.

Đến cuối tuần, chuẩn bị phát bài thi, sau khi mở giấy niêm phong, Thượng Đế lấy riêng bài toán của Lâm Tuệ ra xem, nhìn thấy: 136 điểm.

Cô ấy không khỏi cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ bái thần thật sự linh?

So với Thượng Đế, thầy Từ cách vách đang cầm lấy phiếu điểm của Hứa Điển càng kinh ngạc hơn, trong nháy mắt thầy có điểm không thể tin được.

Lý cùng toán học đều phát huy như bình thường, so với bình quân toàn lớp thì cao hơn một khoảng. Ngữ văn thì cũng không cần phải nói, luôn ổn định ở mốc ba chữ số.

Mà tiếng Anh, 96 điểm, lần đầu tiên đạt tiêu chuẩn.

------oOo------