Chuyển động của tay cô tăng tốc, tạo thêm một ngọn lửa khác cho Vương Manh.
“Ưʍ... Ưm, a... Ối...”
Cô gái nhỏ nóng lòng muốn biện bạch, nhưng lúc này cô đã lêи đỉиɦ, vừa xấu hổ vừa tức giận kêu lên.
Cô ấy không phải bé hư dâʍ đãиɠ, rõ ràng, rõ ràng ngày hôm qua là lần đầu tiên của cô ấy, Dịch Thi sỉ nhục cô ấy rất nhiều, thế mà cô ấy lại thực sự đã lêи đỉиɦ trong tình huống này. Vương Manh vô cùng ấm ức.
“A, bị người cưỡng ép chơi cho chảy nhiều nước như vậy, đúng là đồ lẳиɠ ɭơ.” Dịch Thi chạm vào khe suối của Vương Manh, rồi đưa bàn tay ướŧ áŧ của mình lên tầm mắt đối phương.
Vương Manh cắn môi dưới, quay đầu đi, sự thật ở ngay trước mắt khiến cô ấy không thể phản bác.
Dáng vẻ xấu hổ và nhục nhã của đối phương khiến Dịch Thi nhích lên một chút, hai ngón tay trái đâm vào thung lũng chậm rãi kéo lên.
“Ưm…” Cô gái bị chạm vào, cơ thể vừa lêи đỉиɦ lại càng nhạy cảm hơn.
“Cục cưng ơi, cái miệng nhỏ của em ở dưới đó ấm quá, cắn chặt vào tôi quá đó.” Dịch Thi thì thầm vào tai Vương Manh, chính cô cũng xấu hổ không kém.
Dùng bao nhiêu lời nói sỉ nhục mà ra đến hai lần, mẹ nó đây là nhiệm vụ gì vậy? Cô chắc chắn mình không có niềm vui thầm kín nào cả, không!
“Ừm, a, a...”
Kɧoáı ©ảʍ ập đến làm Vương Manh cảm thấy khó thở, ham muốn phát ra âm thanh bên trong gào thét mãnh liệt, khiến cô gái chỉ có thể tuyệt vọng đè nén.
“Chặt quá, co bóp quá, cục cưng đói bụng sao? Tôi đút cho em ngay đây.” Nói rồi Dịch Thi tăng tốc.
“Ừm ưm, ư a, a ư...”
Ngay khi không thể kìm nén được nữa, miệng Vương Manh lại bị bịt lại, đầu óc lơ đãng tỉnh ra rất nhiều.
“Suỵt, có người tới.”
Vương Manh chăm chú lắng nghe, quả nhiên có tiếng bước chân vang lên.
“Ư ưʍ... Ưʍ...”
Cô ấy còn tưởng Dịch Thi sẽ kìm nén, nhưng bàn tay bên trong cô ấy lại bắt đầu chuyển động, Vương Manh đành phải cầu xin nhìn Dịch Thi.
Đáng tiếc, biếи ŧɦái sở dĩ là biếи ŧɦái bởi vì bọn họ khác với người bình thường, Vương Manh cảm nhận được động tác của đối phương càng ngày càng nhanh và mạnh mẽ, không còn hy vọng gì nữa, chỉ có thể tuyệt vọng đè nén giọng kêu.
Cô ấy ấn chặt tay Dịch Thi, để đối phương khỏi làm trò kỳ cục rồi lại buông giữa chừng.
Âm thanh cách vách càng lúc càng vang lên rất rõ, cô ấy cũng càng chịu nhiều dày vò, kɧoáı ©ảʍ càng kìm nén bao nhiêu càng dội ngược lại mãnh liệt bấy nhiêu.
“Ứ...” Khi phòng bên truyền đến tiếng nước xối, cô ấy run lẩy bẩy, dòng nước ấm trong khe suối phun ra, một lần nữa lên cao trào.
“Haha, có người nghe được thật đấy, cục cưng, em da^ʍ lắm.” Dịch Thi ghé sát vào tai Vương Manh, cười nhẹ thì thầm.
Vương Manh mơ màng nhìn trần nhà, buồn bã bất lực, sau khi bị Dịch Thi chạm vào, cơ thể cô ấy như không còn khống chế được nữa, rõ ràng trong lòng cô bài xích, nhưng kɧoáı ©ảʍ lại cứ dâng lên từng đợt.
Cô ấy không biết mình bị làm sao, chẳng lẽ cô thật sự hư hỏng dâʍ đãиɠ sao?
Vương Manh không biết, nhưng Dịch Thi biết, chủ cũ đã luyện thuần thục kỹ năng kɧıêυ ҡɧí©ɧ trên người chín vị liền, cô cảm thấy cho dù mình là kẻ lãnh đạm, bị chủ cũ kɧıêυ ҡɧí©ɧ cũng không thể tự chủ được.
Nếu phụ nữ được cho thuốc đúng bệnh, sự nhẫn nại của cô ta cũng không mạnh hơn đàn ông bao nhiêu. Điểm khác biệt là người trước bị ép nhịn không được, còn người sau phần lớn là chủ động, không muốn nhẫn nại mà?
“Tan ca chờ tôi ở bãi đậu xe.” Dịch Thi vuốt cả một bàn tay đầy chất nhờn lên mặt Vương Manh, vuốt thẳng vạt áo, mở cửa đi ra khỏi buồng vệ sinh.
Vương Manh cố gắng chống đỡ cơ thể yếu ớt, mặc lại quần áo của mình, đợi Dịch Thi đi xa rồi mới bước khỏi buồng đơn đến bệ rửa mặt. Cô gái mở vòi, hung hăng chà xát khuôn mặt đầy dịch trắng.
Tâm trạng của Dịch Thi lúc rời khỏi căng tin cũng không khá hơn Vương Manh là bao, nghĩ đến chủ cũ có hẳn cái kế hoạch thí nghiệm ghi vào sổ, nếu không phải có nhiều người đến, cô thực sự rất muốn nổi cáu.
Làm một người có tài, có nhan sắc có công việc, yêu đương bình thường không tốt sao? Tại sao lại làm biếи ŧɦái?
Chủ cũ thực sự có thể được coi là minh chứng rõ rệt của việc con người không hoàn hảo, quá hoàn hảo sẽ dễ bị biếи ŧɦái, nên làm người đừng quá hoàn hảo thì tốt hơn (sai).