Trong số đó, người không cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là Vương Manh, từ khi thấy bóng dáng Dịch Thi xuất hiện, cô ấy bắt đầu lo lắng, mãi cho đến khi đối phương một mình đi gọi đồ ăn rồi tìm chỗ ngồi xuống, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại cảm thấy buồn cười, nhìn dáng vẻ đường hoàng chín chắn của đối phương, cũng sẽ không đến mức làm chuyện khác thường ở nơi công cộng, chẳng qua là cô ấy suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Sự thật chứng minh Vương Manh đã yên tâm quá sớm, Dịch Thi rảo bước thẳng về phía cô ấy, mục đích là tìm cơ hội xuất hiện lần nữa, sau đó nhân tiện mời đối phương đêm nay đến nhà mình “làm khách”.
Tục ngữ nói, đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, vô tình gặp được chẳng tốn công, khi Dịch Thi nhìn thấy Vương Manh đi một mình đến nhà vệ sinh, cô nhướng mày ném đĩa đồ ăn của mình vào thùng tái chế, sau đó bước vào theo.
Đúng lúc cô vào, cửa buồng của Vương Manh còn đang mở, cô nhanh tay lẹ mắt đẩy người vào rồi khóa cửa lại.
“Chủ nhiệm Dịch, cô ưʍ...”
Cô không có tâm trạng nói chuyện phiếm với Vương Manh, sợ quyết tâm sa sút, vội lao vào hôn lên môi đối phương, cạy hàm răng đối phương ra, dùng đầu lưỡi móc lấy lưỡi của đối phương, cùng nhau khiêu vũ.
“Ha, chủ nhiệm Dịch, không phải ở đây.” Không thể đẩy cô ra được, Vương Manh chỉ có thể cầu xin.
“Cục cưng, đừng quên thỏa thuận của chúng ta, em không có quyền từ chối.” Dịch Thi ngậm dái tai Vương Manh, giơ tay cởi cúc áo của đối phương.
Vương Manh hạ tay xuống, buồn bã nhắm mắt lại không phản kháng nữa.
Dịch Thi cúi đầu hôn lên cổ Vương Manh, đè đối phương lên cửa, lúc này áo sơ mi đã được cởi cúc, cô đẩy áσ ɭóŧ lên, hai tay xoa nắn vùng đẫy đà, đầu gối ép vào giữa hai chân đối phương, cách một lớp quần cọ xát khe suối.
“Ừm...” Vương Manh cắn môi dưới, nhịn không được thở dốc, hai tay chống lên cửa.
“Sau này mặc váy y tá đi, quần phiền phức quá.” Dịch Thi nhíu mày, cởϊ qυầи Vương Manh ra, đưa tay trái vào.
“A...” Hạt nhỏ bị nhéo mạnh, Vương Manh không khống chế được thở hổn hển.
“Haha, em thường chơi đùa với hạt le nhỏ để tự thẩm phải không? Tôi không ngờ cục cưng tôi lại có sở thích như vậy đấy.” Dịch Thi cười nhẹ, như thể cô đã phát hiện ra một lục địa mới.
“Tôi không!” Vương Manh mở trừng mắt nhìn Dịch Thi, ánh mắt ngoài mạnh trong yếu.
“Thật sự không làm sao?” Dịch Thi trông có vẻ suy ngẫm.
“... Không, à, ừm... Đừng, ư...” Vương Manh quay đi, vẫn phủ nhận, chỉ là hạt nhỏ của cô ấy bị Dịch Thi mạnh tay thao tác, cơ thể khẽ run lên, mềm nhũn ra.
“Nếu không thì sao hạt nhỏ của em lại nhạy-cảm như vậy? Rõ ràng là thường xuyên bị chơi đùa nên mới thành ra như thế, cục cưng đúng là da^ʍ mà...” Dịch Thi nhếch khóe miệng, không thương tiếc kéo qυầи ɭóŧ của Vương Manh xuống.
“Ưʍ... Tôi, a, hừ, a...” Hạt nhỏ phía dưới liên tục bị công kích, Vương Manh xấu hổ đến mức không nói được lời nào phản bác lại.
Năm cô ấy mười lăm tuổi vô tình nhìn thấy cha mua đĩa DVD ở bên ngoài, cô ấy thấy người phụ nữ trong đó có vẻ rất thoải mái, không khỏi tò mò quay về phòng học theo cách người đàn ông chơi với người phụ nữ trên tivi, gảy hạt nhỏ của chính mình, từ đó trở đi cô ấy không thể kiểm soát được nữa.
Lúc đầu khoảng một tháng một lần, đến nửa tháng một lần, cuối cùng phát triển thành vài ngày thậm chí mỗi ngày một lần, cảm giác thoải mái tột độ đó khiến cô ấy không thể dừng lại.
“Tôi hiểu mà, hôm qua khi tôi làm em, em thực sự rất thích phải không? Chẳng trách em ướt nhanh như vậy, tôi không nhận ra bề ngoài em trong sáng mà bên trong lại là bé hư dâʍ đãиɠ.” Dịch Thi khéo léo ấn vào hạt le nhỏ của Vương Manh, đôi mắt như có năng lực nhìn thấu mọi thứ.
“Không à... Tôi, a, không phải.” Vương Manh vừa nhục vừa thẹn nhìn Dịch Thi.
“Hê.” Chỉ cười không nói, rõ ràng cô đã xác nhận suy đoán của mình, hoàn toàn không tin lời biện hộ không thuyết phục của Vương Manh.