Dù có nghĩ nát óc đi nữa cũng không có manh mối, Trúc Diệp Thanh và Tinh Ngữ đành phải tách ra trước. Họ giả vờ đi thăm dò trong rừng một lát rồi quay trở lại nơi đóng quân.
Còn chưa đến gần, Tinh Ngữ đã bị thu hút bởi các kiến trúc ở phía xa. Tòa dân cư được bao quanh bởi một tuyến hàng rào, trông rất trật tự và không dễ phá hủy. Ở mỗi góc đều có một tháp mũi tên sơ cấp nhô lên khỏi mặt đất, trung thành canh gác bên cạnh tòa nhà hệ thống.
Điều quan trọng nhất là, sau khi trả ba tấm thẻ, Hàn Giang Tuyết thoải mái ở lại trung tâm doanh trại mà không hề bị trục xuất.
Môi Tinh Ngữ khô khốc, hắn cảm giác mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Tịch Vân cảm thấy những người mới cấp 1 đều đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, không khỏi biện bạch nói, “Đừng nhìn bọn họ đã xây xong tuyến hàng rào và hai tháp mũi tên sơ cấp, trông có vẻ rất mạnh, nhưng trên thực tế, thì đúng là như vậy đó!”
“Cần có tài nguyên để sửa chữa và xây dựng các kiến trúc. Chỉ những cái trước mặt các cậu thôi cũng đã tốn ít nhất tám [Thẻ gỗ]! Họ làm gì còn hàng tồn kho để xây dựng các công trình khác chứ?”
“Nhưng đó cũng chỉ là trình độ miễn cưỡng vượt ải thôi.”
Thật ra, anh đã suy nghĩ nhiều rồi. Những người chơi cấp 1 đều đang bận quan sát căn cứ nhỏ ở phía xa, làm gì có thời gian để nhìn anh.
Tuy nhiên, sau khi nghe những lời anh ta nói, vẻ mặt Trúc Diệp Thanh như đang nghĩ tới điều gì đó: “Nói cách khác, nếu những người chơi khác trong cùng phó bản không hợp tác, giao ra thẻ tài nguyên, thì việc thôn dân xây khu vực an toàn là một cuộc mua bán lỗ vốn hả?”
Nghĩ như vậy, cậu cũng đã hiểu vì sao đối phương cứ nhất quyết đòi thu phí.
Giọng nói tuy nhỏ nhưng Tịch Vân vẫn nghe được. Anh ta lập tức bác bỏ: “Nghề nghiệp của chúng ta là chiến đấu. Chúng ta hoàn toàn có thể sống sót mà không cần dựa vào khu kiến trúc hay sự giúp đỡ của thôn dân.”
“Không có thẻ trang bị thì làm sao? Không rút được thẻ triệu hồi thì làm sao? Đương nhiên, chỉ có thể trao đổi!”
“Ngày thường cố gắng tích lũy thẻ tài nguyên, trong tương lai, nếu có cơ hội thì có thể trao đổi với thôn dân để lấy thẻ kiến trúc, thẻ trang bị và thẻ triệu hồi, những thẻ bọn họ không dùng được.”
“Nếu như toàn bộ thẻ bài đều đưa ra ngoài, sau này các cậu lấy cái gì để đổi thẻ trang bị?”
Trúc Diệp Thanh mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, lại bị Tích Vân sốt ruột cắt ngang: “Cậu muốn đưa thẻ bài cho thôn dân thì đi nhanh đi! Tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”
Hai thẻ tài nguyên không có tác dụng gì, đưa đi cũng không sao. Nhưng thẻ trang bị khó rút, tặng đi thì quá xa xỉ...
Trúc Diệp Thanh cúi đầu không nói gì, ánh mắt tràn đầy rối rắm.
Tịch Vân tưởng rằng cậu đã nghe lọt tai, sắc mặt hơi dịu đi, nói lời thấm thía: “Chúng ta đều có cùng mục tiêu, đều muốn sống lâu, tôi không cần phải lừa cậu. Cậu đừng suy nghĩ nhiều, sau khi khai chiến, chỉ cần chiến đấu là xong việc ngay.”
Tịch Vân trấn an cậu thêm vài câu rồi lùi về nơi gần đó để nghỉ ngơi. Chuẩn bị dưỡng sức, chờ đợi buổi chiều đến.
Người này là người chơi cấp 2, dĩ nhiên có thể nắm chắc việc vượt ải. Còn những con tôm, con tém cấp 1 như cậu thì khó nói. Nụ cười của Trúc Diệp Thanh có phần lạnh lùng, hai mắt thẫn thờ, không biết đang suy nghĩ gì.
Còn những lời răn dạy ban nãy… Cậu nghe vào tai này ra tai kia, một chút cũng không để trong lòng.
****
Hàn Giang Tuyết nhìn Vân Yên làm hàng rào, nhìn cô xây tháp mũi tên thứ nhất, nhìn cô nghỉ ngơi trong dân cư, nhìn cô xây tháp mũi tên thứ hai, trong lòng vô cùng vui sướиɠ, cảm giác tràn đầy an tâm!
Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, trong chớp mắt, buổi sáng đầu tiên đã qua.
Vân Yên xây xong tháp mũi tên thứ hai thì thể lực cũng cạn kiệt, cô quay trở lại tòa dân cư để nghỉ ngơi.
“Cô thật lợi hại!” Mắt Hàn Giang Tuyết lấp lánh ánh sao, “Vận may tốt, rút được bản vẽ, còn thu hoạch rất nhiều thẻ gỗ, tôi chưa từng nghe cô than thiếu vật liệu bao giờ. Ngay cả giá trị thể lực cũng được cô tính toán chính xác.
Sau khi xây xong tháp mũi tên, thể lực còn lại của cô chỉ vừa đủ để trở về tòa dân cư, không hơn không kém.
“Trước khi vào trò chơi, tôi đã đặc biệt tìm hiểu về thiết lập trò chơi.” Vân Yên ung dung trả lời.
Nghe vậy, Hàn Giang Tuyết càng thêm hâm mộ, “Tôi cũng muốn thu thập tin tức càng nhiều càng tốt, nhưng rất nhiều người chơi cấp cao không chịu trao đổi thông tin với người lạ, một số vấn đề hoàn toàn không được tiết lộ.”
“Vậy thì cô phải cố gắng hơn nữa để trở thành người chơi cấp cao.” Vân Yên không để ý mà an ủi.
“Làm sao để sống sót hết trận này đến trận khác một cách dễ dàng như vậy...” Hàn Giang Tuyết nhẹ giọng lẩm bẩm.
Vân Yên mỉm cười, không trả lời lại.
Mọi việc đang diễn ra tốt đẹp, nhưng vẫn có một chút khác biệt so với kế hoạch.
Kế hoạch ban đầu của cô là xây dựng kiến trúc vào buổi sáng, buổi chiều lúc quân địch tấn công thì thừa cơ nghỉ ngơi. Đợi đến khi trận chiến kết thúc, thể lực của cô hồi phục hoàn toàn, cô sẽ cầm [Rìu] vào rừng chặt cây.
Cô đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, nhưng lại quên mất, hiện giờ cô không phải là người chơi cấp cao.
Hạn mức cao nhất của giá trị thể lực ở cấp 2 chỉ là 180. Sau khi xây hàng rào và tháp mũi tên cơ sở, thể lực sắp bằng 0, nhân vật trong game gần như mất khả năng di chuyển.
Lúc này Vân Yên mới nhớ lại, trong giai đoạn đầu của trò chơi, trước khi thôn dân phát triển, họ cần sử mượn lực lượng của thẻ kiến trúc và thẻ triệu hồi.
Ví dụ, nếu bạn cần xây dựng mười tháp mũi tên, trong trường hợp có sẵn năm thẻ kiến trúc tương ứng, thì yêu cầu về thể lực và vật liệu sẽ giảm đi rất nhiều.
Ví dụ, trước khi xây dựng khu vực an toàn, bạn có thể dùng thẻ triệu hồi để triệu hoán ra nhiều kiếm sĩ/giáp sĩ/cung thủ. Với tiền đề là nơi đóng quân có khả năng phòng thủ cơ bản, thôn dân có thể thoải mái, từ từ xây dựng.
Xem ra kế hoạch cần phải điều chỉnh một chút. Vân Yên thầm nghĩ.
Lúc này, Hàn Giang Tuyết kêu lên: “Là binh sĩ hệ thống! Kẻ địch tới rồi!”
Vân Yên đưa mắt nhìn về phía xa, phát hiện sáu cung thủ đang tiếp cận người chơi một cách nhanh chóng.
Đi được nửa đường, bọn chúng chia thành hai nhóm. Bốn người đi về phía Tịch Vân và những người khác, hai người đi về phía cô và Hàn Giang Tuyết.
Vân Yên liếc nhìn lượng thể lực nhỏ bé đáng thương của cô, nghĩ thầm, đã quá muộn rồi! Hai tháp mũi tên cơ sở vẫn có thể giành chiến thắng, nhưng không an toàn.
Vì vậy, cô không chút do dự sử dụng thẻ R [Xe nỏ hạng nhẹ].
Giây tiếp theo, một cỗ máy bốn bánh xuất hiện bên cạnh cô.
“A?” Hàn Giang Tuyết khϊếp sợ, kinh ngạc.