Cố Thủy Tú thất thần nhìn bộ quần áo mới trên giường, đây là bộ quần áo mới đầu tiên sau khi nàng tới thôn Thảo Tử, nhìn thì không được tốt lắm, áo khoác màu đỏ thẫm phối hợp với quần vải bố màu xanh lục, một chút thẩm mỹ cũng không có.
Nhà nào ở thôn Thảo Tử gả khuê nữ đều mặc như vậy, dường như cũng không có ai cảm thấy không thỏa đáng.
Bên cạnh còn có một đôi giày cỏ, hiện tại đúng lúc là mùa xuân, mang giày cỏ còn miễn miễn cưỡng cưỡng không sao, nếu là mùa đông, chỉ sợ vừa ra khỏi cửa, bàn chân sẽ bị tê cóng.
Triệu Thị đẩy cửa phòng Cố Thủy Tú ra, nhìn Cố Thủy Tú không có chút gì là, quyết tâm tàn nhẫn nói:"Đại nha, mau thay quần áo đi, nương chải đầu cho con, một lúc nữa Đổng Thành Hổ sẽ tới đón dâu, cũng không nên kéo dài thời gian, nếu không đến được Đổng Gia trước khi trời tối thì sẽ nguy hiểm."
Đổng Gia ở trong núi sâu, mỗi khi trời tối dã thú ra kiếm ăn, nghĩ mà sợ.
Động tác của Triệu Thị nhanh nhẹn, Cố Thủy Tú tỉnh táo lại.
"Đại Nha, con đừng trách cha mẹ, nhà ta đã như vậy, cha mẹ cũng không có bản lĩnh gì để ngươi gả tới nhà giàu có, chẳng qua c Đổng Thành Hổ này tính tình cũng không tệ lắm, nhìn qua thì cũng biết thương người, sống cho thật tốt, mới là đứng đắn."
Triệu Thị một bên chải đầu cho Cố Thủy Tú, một bên hướng dẫn từng bước, đây là lần đầu tiên Triệu Thị nói nhiều lời như vậy với Cố Thủy Tú.
Cố Thủy Tú rũ mắt, cẩn thận lắng nghe lời Triệu Thị dạy bảo, nhớ kỹ mỗi một câu nói của Triệu Thị, nàng muốn sống sót ở cái thế giới này thì phải tuân thủ phép tắc của thế giới này.
Chờ Cố Thủy Tú thu thập thỏa đáng, Cố Đại Ngưu vành mắt đỏ bừng bước vào phòng Cố Thủy Tú.
Thanh âm khàn khàn nói:
"Nương, đại tỷ, Đổng Thành Hổ đến, cha bảo ta cõng tỷ ra ngoài."
Cố Đại Ngưu đặt Cố Thủy Tú trên lưng, do dự chốc lát mới lên tiếng:
"Đại tỷ, nếu ở Đổng Gia không sống được thì trở lại, đệ đệ nuôi tỷ cả một đời."
Triệu Thị vẫn luôn cố giả bộ kiên cường rốt cục nhịn không được, che miệng gào khóc.
Cố Thủy Tú ghé vào lưng Cố Đại Ngưu, lần đầu tiên cảm thấy có thể dựa vào nam hài này, cảm thấy ấm áp dễ chịu, cố nén không để nước mắt rơi xuống, nói bên tai Cố Đại Ngưu:
"Về sau đại tỷ không ở nhà, đệ chính là trụ cột, làm việc ổn trọng một chút, thay nương phân ưu, nếu có cơ hội sẽ trở lại gặp mọi người."
Trong bầu không khí bi thương, Cố Thủy Tú được đổi sang một cái lưng khác.
Người này rõ ràng cường tráng cao lớn hơn Cố Đại Ngưu, vừa đến lưng hắn, Cố Thủy Tú cảm thấy mình cao lên rất nhiều.
"Nhạc phụ nhạc mẫu, con đưa Thủy Tú trở về trước, nếu được sẽ dẫn Thủy Tú trở về thăm hỏi." Đổng Thành Hổ thi lễ với Cố Minh Đức và Triệu Thị, mang theo Cố Thủy Tú ra khỏi Cố Gia, hướng trên núi mà đi.
Người Cố gia cực kỳ không nỡ, nhưng lại nói không ra miệng lời giữ lại.
Ngày Cố Thủy Tú xuất giá, trừ mấy họ hàng thân cận tới chúc mừng, đưa một chút trứng gà rau dại, thì không ai lại đến cửa.
Nhà Cố Minh Đức nghèo có tiếng, mọi người đều biết chuyện ấy, gả nữ nhi nhưng một bàn tiệc cũng không đặt mua được, ai muốn đến? Ngay cả Cố Trân Châu cũng chưa từng xuất hiện.
Người đi trà lạnh, trong viện trừ người Cố gia, cũng chỉ còn lại một con lợn rừng mới chết không lâu, còn có một con hươu, hai con thỏ béo. Những cái này đưa đến Bàn Long Trấn cũng có thể bán được ba lượng bạc, nhớ ngày đó Đổng Thành Hổ chỉ cho nhà Cố Lai Phúc một con lợn rừng, so sánh thì thấy lễ bên nhà Cố Minh Đức lớn hơn.
Cố Lai Phúc và Hoàng Thị nghe được tin tức, thầm mắng Đổng Thành Hổ không biết điều, Cố lão cha lại là không nói một lời, trong lòng thở dài, Đổng Thành Hổ xem ra là rất có ý kiến với nhà bọn hắn. Chỉ là việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích.
Cố Thủy Tú trên lưng Đổng Thành Hổ l cũng chỉ có thể nhìn thấy trên đất cỏ dại đất vàng, theo Đổng Thành Hổ càng chạy càng xa, nàng dường như còn nghe được trong núi côn trùng kêu vang chim gọi, trên đất cỏ dại đã tràn qua đầu gối Đổng Thành Hổ.
Nhìn bụi cỏ sâu không thấy đáy, Cố Thủy Tú tưởng tượng nếu đột nhiên chạy ra một con rắn thì làm sao bây giờ?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Cố Thủy Tú bắt đầu không thể ức chế nỗi lo lắng, ở trên lưng Đổng Thành Hổ lư bắt đầu không an phận mà động đậy.
Đổng Thành Hổ phát giác người trên lưng có động, nghi hoặc mà hỏi thăm "Nương tử không thoải mái à? Hay là ta cõng khiến nàng khó chịu? Muốn xuống đi một chút không?"
Cố Thủy Tú liều mạng lắc đầu, tự giác ôm chặt cổ Đổng Thành Hổ, nói đùa, nếu để nàng đi ở chỗ này, sẽ bị cỏ chôn mất! Nàng vẫn còn trẻ, chết tử tế không bằng sống khổ, nàng cũng không muốn chôn mình ở đây.