Trong bàn có người nói đùa: “Vị trí thứ nhất này rất xinh đẹp nha, đủ để trở thành hoa khôi của trường rồi.”
Lý Mậu Chân cố ý nói: “Dù cô ấy có xinh đẹp đến đâu thì làm sao có thể đẹp bằng người ở vị trí thứ ba chứ?”
Ở đây có mấy người cùng học cấp hai, những người ngồi đây đương nhiên đều biết Ôn Song Mộc xếp hạng thứ ba trong bài kiểm tra xếp lớp, cả phòng đều phá lên cười.
Tô Khởi Ngôn cắt ngang tiếng cười: “Sao cô ấy lại ăn một mình vậy?”
Ánh mắt Ôn Song Mộc cứng đờ.
Quý Giai Hội đang uống súp bên cạnh, phản ứng dữ dội tới mức sắp nghẹn.
Nghĩ tới Ôn Song Mộc từ chối lời mời cùng ăn cơm của Hạ Chi Lí, Quý Giai Hội ho khan, giúp đỡ giải thích: “Hạ Chi Lí tốt nghiệp từ trường trung học Nhược Thủy. Tôi nghe nói cô ấy là học sinh duy nhất trong trường bọn họ thi được vào Minh Lý năm nay. Học lớp một, lớp hai như chúng ta hầu như đều là học sinh tốt nghiệp từ trường trung học cơ sở Bác Văn hay đi với nhau, cô ấy một mình chuyện dễ hiểu.
“Trung học cơ sở Nhược Thủy?”
“Đây là trường cấp hai nào? Tôi chưa nghe nói đến bao giờ…”
Trong khi mấy cậu nam sinh đang thảo luận, sau khi Tô Khởi Ngôn gật đầu ngẫm nghĩ, Ôn Song Mộc đặt chiếc thìa lên đĩa, nói “tôi no rồi”, không chờ mọi người phản ứng lại, cô nhặt đồ ăn còn nguyên vẹn xuống rồi rời đi.
Bàn ăn yên tĩnh một lát, Lý Mậu Chân không rõ tình hình, bạn học nhìn nhau mấy giây, im lặng hồi lâu mới nói: “Đồ ăn ở căng tin hôm nay quả thực là không ngon lắm. Giai Hội, chốc quay về gói đồ khác cho chị Song nhé.”
Mãi tới giờ toán buổi chiều Ôn Song Mộc mới biết được mấy lời nịnh nọt trên bàn ăn trưa nãy có ý nghĩa gì, cùng với câu hỏi mà Tô Khởi Ngôn hỏi cô về tài liệu tự học không phải là sách giáo khoa toán trung học, mà là tài liệu toán cao cấp bậc đại học.
Chu Tuyền bỏ qua bước giới thiệu bản thân, trực tiếp phát một câu hỏi trong bài kiểm tra xếp lớp lên máy chiếu.
“Ngày đầu tiên đến trường, tôi không muốn tạo quá nhiều áp lực cho các bạn. Có một đứa trẻ tên Tô Khởi Ngôn đang học trong lớp mùa xuân, cậu ấy đã tự mình học tất cả các điểm kiến
thức ở trường trung học trong kỳ nghỉ lễ. Bây giờ cậu ấy là đối tượng cạnh tranh đào tạo của mấy giáo viên trong nhóm khoa học chúng tôi, nhưng tôi hy vọng rằng các em học sinh trong lớp sẽ không nản lòng. Sáng nay, tôi đã yêu cầu học sinh lớp 1 làm câu hỏi kiểm tra ppt này. Thực tế khả năng của hai lớp là đồng đều, tỷ lệ chính xác là 65%, nhưng——” Chu Tuyền đột nhiên nhìn đến hàng cuối cùng của lớp, cười nói: “Bạn học Ôn Song Môc, bạn đã sử dụng Lagrange để giải câu đầu tiên trong đề toán cấp 3, như vậy có phải hơi quá đáng không?”
Một số nam sinh giỏi toán trong lớp đều kinh ngạc.
Những học sinh khác không hiểu hỏi đủ loại câu hỏi, lớp học trở nên rất hỗn loạn.
Giữa lúc náo loạn, Lục Kinh không khỏi tò mò chọc vào lưng Vương Thừa Thạc ở hàng ghế trên hỏi: “Thầy giáo vừa nói cái gì cơ?”
Vương Thừa Thạc tựa ghế vào mép bàn của Lục Kinh, nghiêng đầu qua liếc nhìn Ôn Song Mộc một cái rồi nói với Lục Kinh: “Lagrange, nội dung toán cao cấp ở đại học.”
Lục Kinh: “...”
Chu Tuyền đi dọc theo lối đi đến hàng cuối cùng, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: “Sau khi lên lớp tôi đã yêu cầu bạn học Tô Khởi Ngôn làm lại đề này, cậu ấy được điểm tối đa, nói độ khó không cao. Bây giờ để tôi lại muốn hỏi bạn học Ôn, bạn đã dùng toán cao cấp để giải toán trung học, bạn có cảm giác như thế nào?”
Ôn Song Mộc đặt đầu ngón tay lên bàn, hơi động nhẹ một cái, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt thờ ơ của Tô Khởi Ngôn khi cậu ta nói chuyện với cô trong căn tin lúc ăn trưa, không hiểu vì sao trong lòng lại nảy sinh những ý nghĩ mâu thuẫn.
Cô bình tĩnh trả lời: “Cảm thấy khinh thường tất cả.”