Ôn Mộc Song giữ nguyên tư thế, đứng yên không động đậy hai giây: “Những mảnh ghép dày đặc này là…?”
Ô Tiểu Tất chính trực nói: [Số phận của ký chủ phải do tự mình thay đổi. Mở khóa cốt truyện giống với việc rò rỉ câu hỏi trong phòng thi. Để ngăn cản kí chủ không làm mà hưởng, trọng điểm của kịch bản phải áp dụng các biện pháp bảo mật liên quan.]
“...”
Ôn Song Mộc có nhìn như không, trực tiếp kêu Ô Tiểu Tất thu sách lại.
Trong lớp học, điều hòa và quạt phối hợp với nhau tạo nên làn gió mát.
Chủ nhiệm lớp vẫn đang giải thích nội quy cho học sinh năm nhất như thường lệ.
Ôn Song Mộc liếc nhìn bên cạnh, thấy Lục Kinh không ngủ nữa, đang chăm chú nghe giảng.
Nhưng không biết tại sao, Ôn Song Mộc luôn cảm thấy hình như người này đang ngủ với đôi mắt mở, hồn đã sớm đã bay đi mất rồi.
Nhìn có chút giống như tỏ vẻ cao thâm lại có chút không giống.
Tóm lại là rất khó hiểu, Ôn Song Mộc nghĩ sau này vẫn còn thời gian nên cũng không quan sát để ra kết luận nữa.
Lúc tan học, chuông ăn trưa vang lên, Quý Giai Hội đi về phía sau tìm Ôn Song Mộc cùng dùng bữa. Quý Giai Hội tò mò hỏi: “Sáng nay cậu đi đâu vậy? Tớ tới phòng học không thấy cậu.” Ôn Song Mộc không muốn nhắc tới nữa, trả lời qua loa nói: “Tớ tới phòng giáo vụ với người ta.”
Giảng đường lớp 10 cách nhà ăn xa nhất nên hầu như mọi người đều phải chạy đi ăn. Khi Ôn Song Mộc và Quý Giai Hội chậm rãi đi ra hành lang, toàn bộ giảng đường gần như trống rỗng, không một bóng người.
Dùng từ gần như vì—
Ôn Song Mộc liếc mắt nhìn Hạ Chi Lí đi phía trước họ mấy bậc thang, phát hiện cái gì càng không thích thì càng tới. Hạ Chi Lí đi tới góc cầu thang mới nhận thấy hai người bạn cùng lớp đang đi phía sau mình.
Nghĩ tới sáng nay cô chỉ đường cô ấy tới phòng giáo vụ, Hạ Chi Lí liền chủ động giơ tay chào hỏi Ôn Song Mộc.
Ôn Song Mộc không trả lời, hành lang lập tức yên lặng, bầu không khí tràn đầy sự ngượng ngùng.
Hạ Chi Lí sờ lên chóp mũi của mình, ba người đi về cùng một hướng, tiếp tục im lặng cũng không tốt.
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi chủ động hỏi: “Muốn ăn cùng không?”
Ôn Song Mộc nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên, rất nhanh biểu cảm trên gương mặt trở nên lạnh lùng: “Xin lỗi, không tiện lắm.”
“À, được thôi.” Hạ Chi Lí chậm rãi gật đầu và không nói gì trên đường đến nhà ăn nữa.
Trong nhà ăn.
Sau khi Ôn Song Mộc và Quý Giai Hội lấy cơm xong, bàn ở gần cửa đã đầy, đành phải quay đi tìm chỗ khác.
Rời khỏi nơi ồn ào, ánh mắt của Ôn Song Mộc xuyên qua đám người tập trung vào lên người Tô Khởi Ngôn.
Tô Khởi Ngôn không chú ý đến cô, thay vào đó, cậu nam sinh đối diện với Tô Khởi Ngôn giơ tay lên và nói: “Chị Song, ngồi đây nè!”
Ôn Song Mộc và Quý Giai Hội đi tới, cậu học sinh đối diện với Tô Khởi Ngôn tự giác di chuyển chỗ ngồi của mình sang phía bên cạnh, nhường chỗ cho Ôn Song Mộc.
Ôn Song Mộc ngồi xuống như thường lệ, Lý Mậu Chân giơ ngón tay cái lên nói: “Không nhìn ra nha chị Song, không ngờ chị lại giấu kỹ như vậy.”
Ôn Song Mộc dùng thìa trộn cơm trên đĩa: “Không hiểu cậu nói cái gì.”
Lý Mậu Chân dùng giọng điệu khoa trương nói: “Đừng khiêm tốn thế chứ, sáng nay chúng em có lớp của thầy Chu Tuyền, ông ấy luôn miệng khen ngợi chị đó.”
Ôn Song Mộc im lặng một chút: “... Khen tôi cái gì?”
Nói tuy thân thể bạn ấy không tốt nhưng tinh thần rất mạnh mẽ, hay là bạn ấy không để ý những chuyện tầm thường, tràn đầy khí thế để đến làm bài kiểm tra xếp lớp?
Ôn Song Mộc không thích phóng đại những khó khăn này lên, nghe như đang trải qua đoạn tình yêu cay đắng vậy, cho nên trong giọng điệu có chút không nói nên lời, khiến mọi người trong bàn hiểu nhầm là đang khiêm tốn, còn nói mấy câu nịnh hót khiến Ôn Song Mộc cảm thấy khó hiểu.
Tô Khởi Ngôn im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng: “Cậu dùng tài liệu nào để tự học vậy?”
Ôn Song Mộc bất ngờ, không hiểu vì sao Tô Khởi Ngôn đột nhiên nhảy sang chủ đề này, nhưng gần đây cô thực sự có mua mấy cuốn sách giảng giải sách giáo khoa cấp 3, nên đã kể tên sách ra.
Không ngờ, vẻ mặt của Tô Khỏi Ngôn lại trở nên có chút kỳ lạ, như thể đó không phải là điều anh muốn nghe.
Ôn Song Mộc bối rối: “Sao vậy?”
Tô Khởi Ngôn trở lại trạng thái cái gì cũng lười nhắc tới: “Bỏ đi, không có gì đâu.”
Những người ngồi cùng bàn đã quen với sự im lặng nhanh chóng của Ôn Song Mộc và Tô Khởi Ngôn khi hai người ở cùng nhau.
Khả năng làm nóng bầu không khí của Lý Mậu Chân ngày càng được cải thiện khi được hai người họ huấn luyện, cậu nhanh chóng nghĩ ra những chủ đề mới, chỉ vào chiếc bàn bên cạnh cột đá cẩm thạch, hỏi: “Này, đó có phải là Hạ Chi Lí của lớp cậu không? Đứng thứ nhất bài kiểm tra xếp lớp lần này đấy.”
Mí mắt Ôn Song Mộc giật giật ngay lập tức, cô vô thức nhìn theo ánh mắt của Tô Khởi Ngôn cũng giống như những người khác, cậu ta nhìn theo hướng ngón tay của Lý Mậu Chân nhìn về phía cột đá cẩm thạch.