Người Đẹp Yếu Đuối Hướng Nội Được Chú Nhỏ Gánh Lên Đỉnh Trong Show Thiếu Nhi

Chương 12

Bác Tần nhận được câu trả lời là đồng ý.

Sáng hôm sau, nhân lúc Đỉnh Đỉnh còn chưa thức dậy, Ôn Trúc Sâm và bác Tần dậy sớm dọn hành lý của mình và Đỉnh Đỉnh đi nhà thuê, sau đó đi bệnh viện.

Nguyên chủ từng dùng Luminal trong thời gian dài, cậu lo lắng sẽ gây ảnh hưởng đến chức năng của gan nên đi bệnh viện xét nghiệm máu.

May mà bệnh viện làm việc rất nhanh, chỉ mới có vài tiếng mà đã có kết quả xét nghiệm rồi.

Sau khi xác nhận hầu hết các chỉ số trên kết quả xét nghiệm đều nằm trong phạm vi hợp lý, Ôn Trúc Sâm mang theo một túi thuốc bảo vệ gan đi nhà thuê.

Luminal có tác dụng phụ khi ngừng uống, vậy nên cần phải ngừng uống theo giai đoạn. Trong lúc này, cần phải chú ý đến vấn đề khỏe mạnh của các cơ quan dễ bị tổn thương.

Khi mở cửa nhà ra, Ôn Trúc Sâm phát hiện Đỉnh Đỉnh đã được Tiểu Triệu đưa đến đây. Lúc này, cậu bé đang ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ mà cậu bé từng ngồi, ngắm nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ.

Đứa nhỏ ngồi đưa lưng về phía cửa ra vào, chỉ một hình ảnh này thôi cũng đủ để chữa lành lòng người.

Những lúc này, Ôn Trúc Sâm đều cảm thấy tính tình của bọn họ cực kì giống nhau.

Có điều vẫn có phần không giống, và cái phần không giống này khiến Ôn Trúc Sâm rất vui mừng.

Đỉnh Đỉnh có một gia đình hạnh phúc, có người thân yêu thương. Cậu bé làm cho trên thế giới này ít đi một người giống như Ôn Trúc Sâm.

Nghe tiếng động sau lưng, cậu bé ngồi ngắm bầu trời trên chiếc ghế nhỏ lập tức quay đầu lại. Thấy là người mà mình muốn gặp, đôi mắt to tròn đen lúng liếng cong cong, giọng nói ngọt ngào mềm mại: “Sâm Sâm!”

Thấy khuôn mặt mũm mĩm lúc nào cũng tràn đầy ý cười ngọt ngào kia, Ôn Trúc Sâm cũng cười theo: “Chú nhỏ ở một mình hả?”

Dựa theo thói quen của Tiểu Triệu và bác Tần, bọn họ sẽ không để chú nhỏ ở một mình trong nhà.

Quả nhiên, không chờ Đỉnh Đỉnh trả lời, cửa toilet bên cạnh chỗ Ôn Trúc Sâm đang đứng bị người mở ra từ bên trong ngay tại giây tiếp theo.

Bác Tần cười ha ha đi ra, vui tươi hớn hở chào hỏi Ôn Trúc Sâm: “Kết quả kiểm tra của cậu Ôn sao rồi?”

Ôn Trúc Sâm không ngờ bác Tần lại đột nhiên đi ra từ bên cạnh mình. Cậu giật mình, rồi mới cười trả lời: “Vẫn ổn, không sao cả.”

Bác Tần yên tâm gật đầu. Không ngờ rằng Đỉnh Đỉnh nghe hiểu lời nói của bọn họ, vừa lúc thấy lỗ kim thâm tím trên khuỷu tay Sâm Sâm, cậu bé mím môi lẩm bẩm: “Sâm Sâm bị bệnh…”

Ôn Trúc Sâm sao nỡ nhìn thấy cậu bé rơi nước mắt. Cậu vội vàng ngồi xổm xuống, ôm cậu bé vào trong lòng, dịu dàng an ủi: “Chú nhỏ, rút máu là vì để kiểm tra sức khỏe của cháu. Lúc kiểm tra xong là đã biết cháu không bị bệnh. Vậy nên chú nhỏ đừng lo lắng nữa, được không?”

Đỉnh Đỉnh hít hít mũi, ấm ức mà ghé lên trên vai Ôn Trúc Sâm: “Chú nhỏ sẽ chăm sóc tốt cho Sâm Sâm, không để Sâm Sâm bị bệnh.”

Ôn Trúc Sâm cảm thấy cái mũi chua xót, ôm chặt cậu bé vào lòng.

Lúc hai người nói chuyện, bác Tần đang nghe điện thoại ở bên ngoài.

Đến khi vào nhà, có mười mấy người đi theo sau bác Tần, bà chủ nhà cũng đứng ngay cửa.

Ôn Trúc Sâm ngạc nhiên đứng dậy, không hiểu ra sao mà nhìn bọn họ.

Thấy Ôn Trúc Sâm, bà chủ nhà cười trêu ghẹo: “Tiểu Ôn, cậu là thiếu gia nhà ai hả, vì không muốn kế thừa gia sản nên mới chạy ra thuê nhà à?”

Bác Tần trực tiếp cắt ngang đề tài: “Bà đã ký thỏa thuận bảo mật rồi. Vậy nên mời bà đừng hỏi chuyện này nữa.”