Cố Lãng lại cúi đầu xuống bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của Nguyễn Đào, nhìn một lúc lâu, không hiểu sao cậu ấy lại nắm lấy nó, khi ngón tay vừa chạm vào vùng da hơi lạnh của Nguyễn Đào, cậu nhạy cảm run run lên.
"Cậu định làm gì vậy, Cố Lãng..." Nguyễn Đào đang cảm thấy rất khó chịu, nhưng Cố Lãng lại còn có ý định chọc cậu, cảm xúc của cậu lộ rõ ra ngoài, phàn nàn nói: "Cậu phiền quá."
Cố Lãng nghe vậy rút tay lại, ngượng ngùng gãi đầu.
Vì sự cố nhỏ này, sự chú ý Nguyễn Đào bị chuyển hướng, suy nghĩ bắt đầu trở nên sinh động rõ ràng, im lặng suy nghĩ tiếp theo mình phải làm gì.
Nguyễn Đào không nói, Cố Lãng cũng im lặng theo, liếc mắt nhìn biểu cảm của Nguyễn Đào, chút ánh trăng lọt qua cửa xe chiếu lên môi của Nguyễn Đào, dừng lại trên đôi môi đỏ hồng không muốn rời đi, ánh mắt của Cố Lãng cũng tự nhiên dính vào đó.
Đôi môi mềm mại, như thạch trái cây, trông hôn rất đã.
Một luồng gió thổi vào, bay qua mái tóc của Cố Lãng, cậu ấy đột nhiên bừng tỉnh, sao mình lại có loại suy nghĩ như vậy. Cậu ấy vội vàng lắc đầu.
Trong lòng cũng cảm thấy có chút bối rối, đối với những bạn học trong lớp, cậu ấy cũng không có những suy nghĩ như vậy, có lẽ do Nguyễn Đào quá xinh đẹp, tính cách lại ngoan ngoãn, quá phù hợp với gu của mình?
Nhiều lúc Nguyễn Đào sẽ như một bé mèo con mềm mại, mở to đôi mắt tròn rơi nước mắt, yếu ớt đáng thương, khiến người khác không kìm lòng được muốn chăm sóc cậu nhiều hơn.
Cậu ấy tự chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình, không chú ý đến bả vai của Nguyễn Đào lại run rẩy do lạnh.
Cảm xúc buồn bã vừa bị ép xuống lại trỗi dậy, Cố Lãng hỏi ai ức hϊếp cậu, còn muốn giúp trả thù lại. Cậu nào dám nói với Cố Lãng, người ức hϊếp cậu chính là cha cậu ấy...
Nhưng ai sẽ tin đây?
Lúc này cậu cảm thấy lòng mình nặng trĩu, vừa khó chịu vừa ngạc nhiên, đồng thời cũng rất sợ hãi.
Không biết cha của Cố Lãng là loại người như thế nào, chụp ảnh cậu để làm gì, đừng nói là muốn đe dọa cậu chứ, cậu rất nghèo. Nghĩ như vậy, Nguyễn Đào lại khó chịu thở hồng hộc.
Cậu lén co chân nhỏ đang cong về phía sau, để chiếc quần đùi ẩm ướt ấy có thể trượt lên.
Mong Cố Lãng không phát hiện. Cậu chỉ mặc một chiếc quần đùi ở dưới, chiếc qυầи ɭóŧ ướt đầy nướ© ŧıểυ đó bị người đàn ông mặc lên người cậu rồi chụp ảnh, sau khi chụp xong đã lấy lại, còn nói rằng đó là bằng chứng phạm tội của Nguyễn Đào, không thể để cậu mang đi tiêu hủy.
Nguyễn Đào cảm thấy vô cùng oan ức, lúc đó cậu bị người đàn ông đùa giỡn đến nỗi đầu óc mơ màng, cơ thể mềm nhũn thành bãi, không nghĩ nhiều như vậy, hoặc có lẽ cậu hoàn toàn không nghĩ đến bước đó.
Cậu chớp chớp mắt, tập trung tinh thần, nhẹ giọng dò hỏi: "Cố Lãng, cha cậu là kiểu người như thế nào vậy?" Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, việc cấp bách nhất là phải hiểu rõ Cố Vân Sâm.
"Sao cậu đột nhiên lại hỏi về ông ấy?" Một cảm xúc kỳ lạ trào lên trong lòng Cố Lãng.
"Tớ tò mò thôi." Cả người Nguyễn Đào dần dần trở nên ấm áp, l*и nhỏ không còn đau nữa, cậu ngồi dậy.
Cố Lãng lập tức đỡ cậu ngồi dựa vào hàng ghế sau, thiếu niên đẹp trai cố gắng nhớ lại: "Thực ra tớ cũng không hiểu ông ấy lắm, tớ rất ít khi gặp ông ấy."
"Ông ấy là một người cuồng công việc, rất nghiêm túc, tính cách lạnh lùng."
Nguyễn Đào nghe cậu ấy nói, trong lòng lặng lẽ gật đầu, buổi chiều khi bị phát hiện, ánh mắt khi nhìn qua của người đàn ông vô cùng lạnh lùng, giống như một con sói hung dữ, lúc ấy cậu sợ muốn chết.
"Rất cẩn thận, làm việc gì cũng rất nghiêm túc, dường như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của ông ấy."
Nghĩ đến bộ âu phục cắt may khéo léo của người đàn ông, khuy măng sét đẹp đẽ, kẹp cà vạt, cúc áo sơ mi cài đến nút trên cùng... Nguyễn Đào tiếp tục gật đầu.
"Hơn nữa rất ít nói, không thích phản ứng người khác."