"?" Nguyễn Đào đột ngột ngừng lại, ký ức như một dòng nước cuồn cuộn tranh nhau đổ về.
[ Người thì không thấy, nhưng có nhìn thấy một bé thỏ da^ʍ, lẻn vào phòng chủ nhân đái dầm, trong phòng ngập mùi nướ© ŧıểυ của bé thỏ da^ʍ. Có đúng hay không? ]
[ Để nó nhìn em còn nhỏ tuổi như vậy, đã học cách chủ động đi quyến rũ cha của nó à? ]
[Kêu Cố Lãng vào để nó nhìn thấy cái l*и múp này của em, ngửi mùi nướ© ŧıểυ chảy đầy trên sàn nhà… ]
Vẻ mặt Nguyễn Đào ngơ ngác, ngón tay ở trước ngực véo lấy chiếc chăn nhỏ, cậu cảm thấy có lẽ Cố Lãng đã đánh giá sai.
Rõ ràng nói rất nhiều, còn nói rất khó nghe, từng câu xúc phạm cậu, khiến cậu tức đến mức muốn bốc khói.
Quan trọng nhất, sao lại không thích phản ứng người khác? Bắt cậu rồi không chịu buông, tra tấn cậu đến mức phải khóc...
"Thực ra, tổng thể thì cha tớ cũng khá tốt, đẹp trai nhiều tiền, có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng mà." Cố Lãng nói đến đây, bất ngờ đưa gần tai Nguyễn Đào, bỏ qua hành động quá thân mật giữa hai người, nhỏ giọng tiết lộ:
"Ông ấy là người lãnh cảm."
"!"
Nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt Nguyễn Đào, gương mặt nhỏ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chính mình, một loại cảm xúc kỳ lạ nhanh chóng tràn đầy ngực Cố Lãng, cậu ấy không kìm được nở nụ cười, nói thêm một câu:
"Ông ấy luôn cấm dục, thật đấy, trước đó tại buổi tiệc rượu, con gái nhỏ nhà họ Trần cố ý lại quyến rũ, cha tớ luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng, khiến cô Trần sau buổi tiệc còn tức phát khóc."
"Ông ấy thực sự không có ham muốn gì cả."
"..."
Nguyễn Đào hoàn toàn bối rối, cậu đổ gục ngã lên ghế, kẹp chặt hai đùi lại, cảm giác nóng bỏng khi đầu lưỡi liếʍ láp cách đây hai giờ dường như vẫn còn lưu lại.
Người đàn ông nâng chân cậu lên dùng lưỡi liếʍ từng giọt nướ© ŧıểυ, còn cúi xuống dưới liếʍ bộ phận nữ tính của cậu, ngón tay hung dữ nắm chặt hộŧ ɭε nhạy cảm của cậu…
Cái này chẳng lẽ cũng là lãnh cảm hả?
Trên đoạn đường còn lại, Nguyễn Đào cảm thấy mệt mỏi, cậu dựa vào cửa xe ngủ gục, cho đến khi tỉnh dậy, cậu đã đến ngay trước cổng đường vào nhà mình.
Sau khi tạm biệt với Cố Lãng, cậu chạy vào nhà.
Trong khu phố cũ, mỗi căn nhà đều có bóng đèn vàng, giống như những đôi mắt màu vàng đang nhìn chằm chằm cậu, Nguyễn Đào chạy vào ngôi nhà tối om, lẻn vào phòng không ra ngoài.
Quần đùi dính nướ© ŧıểυ đã gần khô, sau khi cởi ra, cả hai đùi cũng cảm thấy hơi lạnh, dưới ánh sáng của phòng tắm, cậu nhìn thấy từ phần dưới cơ thể mình đến đầu gối, nhìn thôi cũng thấy giật mình.
Da cậu trắng, mềm như đậu hủ, chiều nay sức của người đàn ông kia lại mạnh, nắm chặt ở gốc đùi cậu, tạo ra một vết đỏ.
Dươиɠ ѵậŧ nhỏ của cậu co rút căng thẳng, l*и nhỏ phía trước cũng đỏ rực, khi chạm vào vẫn ẩm ướt trơn trượt, cậu ngồi xuống bồn cầu, hai chân giang ra như chân ếch, lấy khăn giấy ra lau.
Nhưng khăn giấy cũng rất thô ráp, khi lau thì gây ra chút cảm giác đau rát nhẹ, hai chân của Nguyễn Đào không kiềm được sự run rẩy theo, cậu khó chịu vặn eo.