Sư Muội Ác Độc Của Long Ngạo Thiên Trọng Sinh Rồi

Chương 7: Ngăn trở

Yến Vân Tri chăm chú nhìn lại, đã thấy cô nương kia phong thái thướt tha, mặt phấn má đào, vẻ mặt đầy khinh thường, đúng lúc vừa vặn quay về phía nàng.

Trong Thiên Nhất Tông, ngoại trừ Triệu Sắt Nhiên ra, còn chưa từng có ai dám đối xử với nàng như vậy.

Nếu dựa theo tính tình kiếp trước của nàng, nàng sớm đã xông lên tranh cãi cùng nàng ta rồi. Chỉ là sống lại một đời, kiếp trước nàng cũng trơ mắt nhìn nàng ta chết thảm vì bảo vệ sư đệ sư muội, giờ phút này trong lòng nàng sớm đã tiêu tan khúc mắc nhiều năm trước.

Hai con ngươi của Yến Vân Tri sáng lên, ngữ khí kích động: "Triệu Sắt Nhiên!"

Thiếu nữ hơi ngẩn ra, sắc mặt cổ quái. Cái người này bị sao vậy, xưa nay hận không thể ầm ỹ tám trăm hiệp cùng nàng, hôm nay lại giống như nhìn thấy người thân đã chết vậy.

Triệu Sắt Nhiên có chút không được tự nhiên, chỉ là nghĩ tới chuyện của Đại sư huynh với Thiên Hoa sư tỷ, lại dùng giọng điệu tàn nhẫn nói: "Ngươi kêu gì mà kêu! Vui vẻ như vậy? ! Bây giờ ngươi đã vừa lòng chưa, Đại sư huynh sắp vì ngươi từ hôn với sư tỷ rồi!"

Hiện tại, rốt cuộc Yến Vân Tri cũng hiểu vì sao vừa rồi người người đều nhìn mình như vậy. Sắc mặt nàng trắng nhợt, không kịp nói thêm câu gì cùng nàng ta, đã vội vàng quay người chạy về phía đại điện của Phù Đồ Phong.

Tới ngoài điện, lại nghe thanh âm nặng nề nghiêm nghị của phụ thân truyền đến: "Mạt Hàn, con đã nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn hủy bỏ hôn ước cùng Thiên Hoa?"

Không chờ được thông truyền, Yến Vân Tri đẩy cửa vào, liếc cái đã trông thấy sư huynh đang quỳ gối trong đại điện.

Thanh niên áo đen tóc mực, tuy là đang quỳ, lưng cũng thẳng tắp, hắn vốn tuấn tú ngời ngời, cho dù ở nơi đâu, đều có khả năng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Yến Vân Tri kêu lên: "Không thể!"

Ánh mắt của mọi người xung quanh đều chuyển tới trên người nàng, đến cả Đại sư huynh, cũng dùng một đôi mắt đen nặng nề nhìn về nàng.

Ngực nàng thắt lại, trong nhiều người như vậy nhìn về nàng. Trong mắt của hắn không có quá nhiều cảm xúc, sắp vì nàng mà từ hôn với sư tỷ, nguyên nhân cũng là do chuyện đêm qua.

Hắn đối với nàng, tóm lại là không có tâm tư gì cả.

Yến Hoài Tồn sớm đã quen với tính tình lỗ mãng như vậy của nàng, dù sao cũng là đứa con gái vô cùng không dễ dàng mới có được, đang muốn gọi nàng tới đây, lại đột nhiên nhíu mày, quát: "Yến Vân Tri!"

Nàng tỉnh táo nhìn lại, thấy phụ thân không dễ gần như thường ngày, nhưng vẫn đánh bạo chạy về phía ông như thường lệ, chỉ kéo lấy ống tay áo của ông, thân mật thét lên: "Phụ thân! Tri Tri nhớ người!"

Việc này làm cho Yến Hoài Tồn tức giận cũng không xả ra được, rõ ràng nhìn ra được thay đổi trên người con gái, lại chỉ có thể nghẹn một hơi, trầm giọng nói: "Trở về rồi hãy nói."

Hiện nay ông đang xử lý chuyện của đại đồ đệ, nào có thời gian quan tâm tới việc nũng nịu làm bộ của nàng.

Yến Vân Tri đứng ở bên cạnh ông, vụиɠ ŧяộʍ liếc liếc Đại sư huynh quỳ trên mặt đất, lại nghe phụ thân nói: "Mạt Hàn, việc này con đã thương lượng qua cùng Thiên Hoa?"

Khương Mạt Hàn đang muốn trả lời, lại thấy thiếu nữ mang thần sắc cấp bách, bối rối lắc đầu: "Không được! Đại sư huynh với sư tỷ không thể hủy bỏ hôn ước!"

Thấy người bên ngoài đều nhìn vào nàng, nàng lại giải thích một cách trúc trắc: "Đại sư huynh với sư tỷ đều là thiên phú cực cao, kết làm đạo lữ chính là ông trời tác hợp. Có thể nào, có thể nào nói hủy là hủy!"

Lời này người bên ngoài nói được, duy chỉ có nàng là không thể nói. Có ai mà không biết con gái của Tông chủ Thiên Nhất Tông lưu luyến si mê Đại đệ tử Khương Mạt Hàn, thậm chí đã đến tình trạng tẩu hỏa nhập ma. Sao hôm nay lại thay đổi tính tình, dường như muốn cố hết sức thúc đẩy mối nhân duyên này?

Còn nữa, vừa rồi Khương Mạt Hàn đến đây, một là vì hủy bỏ hôn ước với Thiên Hoa, một chuyện khác, là vì cầu hôn nàng.