Người đàn ông dựa lưng vào ghế sô pha ấn công tắc trên tay.
Đột nhiên, từ phần thân dưới của người phụ nữ phát ra một âm thanh chấn động yếu ớt, là âm thanh dươиɠ ѵậŧ chạy tiếng điện cọ xát vào vách động.
"A a~" Người phụ nữ rêи ɾỉ trong đau đớn và kɧoáı ©ảʍ.
Lạc Hi Hàn dựa lưng vào ghế sô pha thưởng thức cảnh tượng này.
Đột nhiên, cửa phòng mở ra, thuộc hạ của anh bước vào.
"Có chuyện gì?" Vẻ mặt Lạc Hi Hàn lạnh lùng, anh ghét nhất là lúc này bị người khác quấy rầy.
Thuộc hạ cúi đầu xuống, đi tới bên người Lạc gia, cúi người nói: "Lạc gia, lễ tân gọi điện thoại tới nói, lại có thêm hai người tự xưng là em gái ngài, muốn tới đây."
Lạc Hi Hàn nheo mắt lại, liếc nhìn năm sáu người phụ nữ trong phòng riêng tự xưng là em gái anh, giây tiếp theo lập tức cất tiếng cười lớn.
"Ha ha ha ha…"
Em gái của tôi đúng là rất nhiều nha.
“Đưa bọn họ tới đây, nhớ che mắt lại.”
"Vâng."
Đại sảnh lầu một.
Nhân viên lễ tân đặt điện thoại xuống và nói: “Được rồi, tôi sẽ nhờ chị Lisa đưa các cô đến đó.”
Lạc Hân Nghiên sải bước đi theo chị Lisa với tâm trạng thấp thỏm lo lắng.
Chỉ là cô không nghĩ rằng, đi gặp anh trai lại phải mặc bộ đồ đáng xấu hổ như vậy, còn phải bịt mắt và đeo mặt nạ.
Bộ đồ này thậm chí còn không tính là quần áo, chỉ là một bộ nội y tình thú được làm từ vài sợi chỉ.
"Ừm... Chị Lisa, tôi thực sự là em gái của Lạc Hi Hàn, tôi có chuyện tìm anh ấy, có thể không thay quần áo được không?" Lạc Hân Nghiên nói với khuôn mặt đỏ bừng cầu xin.
Chị Lisa nhìn cô cười lạnh: "Ha ha, tháng này có rất nhiều phụ nữ tới đều nói như vậy. Cái gì? Quạ đen muốn biến thành phượng hoàng sao, không phải tới bán mình mà là muốn làm Lạc phu nhân?"
Đối phương hiển nhiên không tin lời cô nói, lập tức ném quần áo cho cô, ra lệnh cho người bên cạnh giúp cô mặc vào.
Vài phút sau, Lạc Hân Nghiên bị người ta dẫn đến phòng riêng. Bởi vì bị bịt mắt cho nên trước mắt cô hoàn toàn tối sầm, căn bản không thể phân biệt được phương hướng.
“Lạch cạch…” Âm thanh mở cửa vang lên, theo sau là giọng nói của chị Lisa: “Lạc gia, đã mang người tới cho ngài đây.”
"Ừm." Giọng mũi của người đàn ông dày đặc, Lạc Hân Nghiên vừa nghe liền biết đó là anh trai cô.
Cô hưng phấn đi tới bên trong phòng, kích động kêu lên: "Anh trai!"
Nghe được âm thanh này, cơ thể Lạc Hi Hàn khẽ run lên. Ánh mắt anh vốn dĩ đang dừng ở trên người phụ nữ đang đạt cực khoái, giây tiếp theo liền nhìn về phía Lạc Hân Nghiên.
"Học sinh?"
Lạc Hân Nghiên sửng sốt một chút, chẳng lẽ anh trai không nhận ra cô sao?
"Ừm, 17 tuổi."
Lạc Hi Hàn cười lớn một tiếng, không biết là có ý gì: "Còn trẻ như vậy đã tới bán thân?"
"Em không phải, anh trai, em thật sự là tới tìm anh."
"A..." Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, không thể không nói bây giờ anh rất có hứng thú đối với người phụ nữ mới tới này.
Bởi vì...Cô thật sự rất giống em gái của anh, trong một khoảnh khắc, anh thậm chí còn nghĩ cả hai là cùng một người.
Nhưng em gái của anh làm sao có thể biết anh đang ở chỗ này, làm sao có thể đến loại địa phương này chứ.