Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 225: Cá Chép

Tô Kiến Quốc nói: "Mẹ, con biết mẹ không muốn dính líu quan hệ với bên nhà nội. Thật ra bọn con cũng vậy, nhưng dượng cả nói đúng, nếu như để bà nội làm ầm ĩ đến tận đơn vị của ba thật, có mất việc hay không là một chuyện, nhưng khả năng chuyển chính thức sẽ đi tong luôn. Nếu như chúng ta sắp xếp công việc cho chú ba, chú ấy nợ chúng ta một ân tình, hơn nữa dượng cũng nói rồi, dượng có thể sắp xếp công việc cho chú ba thì cũng có thể làm mất công việc đó, chú ba là người thông minh, chắc sẽ biết chuyện gì quan trọng chuyện gì không quan trọng, chuyện gì có lợi chuyện gì bất lợi với chú ấy."

Lục Tư Hoa vẫn lắc đầu: "Mẹ vẫn không đồng ý, không được chuyển chính thức thì thôi, nhưng dựa vào đâu mà sắp xếp công việc cho chú ba? Nếu như chú ấy đối xử tốt với chúng ta, vậy thì cũng thôi đi, nhưng chú ấy cũng chẳng đứng về phía chúng ta bao nhiêu, chỉ miệng ba hoa mà thôi, mẹ không tin chú ấy."

Cuối cùng chuyện này kết thúc trong sự phản đối của Lục Tư Hoa.

Tô Cần và Kiến Quốc đều tôn trọng ý kiến của Lục Tư Hoa, cô ấy nói không đồng ý, thế thì chuyện này thôi vậy.

"Thật ra, nếu không muốn để bà nội đi đơn vị của ba làm ầm ĩ, chỉ cần trông chừng bà nội là được rồi, một khi bà có hành động ở phương diện đó, con ngăn cản là được. Hơn nữa ba ở đội vận chuyển, đó là đơn vị dưới trướng Bộ Vũ trang, không phải ai muốn vào làm ầm ĩ cũng được, chúng ta không cần quá lo lắng. Đợi ba đứng vững ở đội vận chuyển, chỉ cần nói chuyện này với lãnh đạo, chỉ cần không cho bà nội vào cửa, bà nội còn làm ầm ĩ thế nào được?" Tô Kiến Binh phát biểu ý kiến của mình.

Cậu bé cùng ý kiến với Lục Tư Hoa, không tán thành chuyện tìm việc làm cho chú ba. Cũng không muốn để bên nhà nội được lợi, sau khi Tô Tảo Tảo đẩy Văn Vãn như vậy, còn cả bà nội làm ầm ĩ với nhà mình hết lần này tới lần khác, còn ném Vãn Vãn vào trong bầy sói suýt nữa hại chết em gái, cậu bé nuốt không trôi cục tức này.

Không đồng ý chính là không đồng ý.

"Con cũng không đồng ý." Tô Kiến Dân cũng phụ họa.

Tô Văn Văn cũng bỏ phiếu phản đối: "Cả con nữa."

Nhìn thấy ngay cả Vãn Vãn cũng phản đối, cuối cùng Tô Cần ra quyết định: "Vậy thì chúng ta không đồng ý, thật ra anh rể cũng không đồng ý, chỉ là do ba quá vô dụng, anh ấy không có cách nào nên đành phải nghĩ ra cách này. Chỉ cần cả nhà chúng ta không sợ bọn họ gây chuyện, như vậy chuyện này chúng ta không cần phải sợ nhà nội có âm mưu gì."

Buổi tối vừa về đến nhà, Tô Kiến Hoành đã tìm tới, nói với bọn họ về tình hình bên nhà nội, còn cả chuyện nhà nội đi tìm bọn họ.

"Bà nội tìm nhà em làm gì?" Tô Kiến Quốc ngạc nhiên.

Tô Kiến Hoành nói: "Còn chẳng phải là vì Tảo Tảo, bà nội muốn chú hai đưa tiền để đi thị trấn khám bệnh."

Tô Cần nói: "Bắt chú đưa tiền? Thế mà bọn họ cũng nghĩ ra được, dù chú có ném tiền vào trong nước cũng sẽ không đưa tiền cho bọn họ chữa bệnh"

Tô Tảo Tảo đẩy Vãn Vãn của anh ấy, anh ấy còn chưa kịp tức, còn bắt anh ấy bỏ tiền chữa bệnh cho nó? Nghĩ hay thật.

Bên nhà nội không có tiền ư? Còn muốn anh ấy đưa tiền, nghĩ cũng đừng nghĩ, đó là chuyện không thể nào.

"Anh Kiến Hoành, anh đứng về phía bọn em hay là đứng ở phía bên kia?" Tô Kiến Binh hỏi thẳng cậu ta.

Tô Kiến Hoành nói: "Tảo Tảo là em gái anh, Văn Vãn cũng là em gái anh, thật ra trong nhà có tiền, lại muốn để chú hai đưa tiền, quả thật không còn gì để nói. Anh.." Cậu ta cũng rất khó xử.

"Kiến Hoành, cháu về đi, cháu đến đây, nếu để bên nhà nội biết lại trách cháu đấy." Lục Tư Hoa lên tiếng.

Tô Kiến Hoành có chút ngượng ngùng, lúc này mới chào bọn họ rồi đi về.