Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 217: Chó Cắn Chó Một Miệng Lông

Bà nội Tô tưởng tượng, cũng đúng. Chuyện ngã này cũng không chắc đứa nhỏ sẽ có thể bình an sinh ra, lỡ như ngã mất đứa nhỏ thì làm sao bây giờ? Sinh con vốn chính là đi vào Quỷ môn quan, chỉ bằng đứa dâu cả tham sống sợ chết này dám mạo hiểm vậy sao?

Trong lòng bà ta nói thầm.

Lưu Chiêu Đệ rơi nước mắt: "Con không biết làm sao mẹ lại hỏi chuyện này, nếu như có thể lựa chọn con tình nguyện sinh con đủ tháng. Con một mực thiếu sữa đây chính là làm con của con khổ, từ nhỏ đều chưa từng no bụng mới dừng. Đây còn không phải bởi vì sinh non sao? Lúc Tảo Tảo ra đời nhỏ gầy như vậy, lòng con đau cũng không kịp"

Bà nội Tô ngừng nghi ngờ, làm mẹ có ai không thương con? Làm sao có thể nhẫn tâm như vậy ngã để đẻ con sớm?

Bà ta nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chuyện này có lẽ... đại khái... không có gì lạ?

Bà ta cũng không rõ ràng, có hơi rơi vào mơ hồ.

Nếu quả thật giống như phân tích của thằng ba vậy thì tâm của đứa con dâu cả này hung ác biết bao nhiêu.

"Nếu như mẹ nghi ngờ vậy thì ôm Tảo Tảo về nhà con đi, tự con nuôi." Lưu Chiêu Đệ lau nước mắt.

Bà nội Tô lộ vẻ do dự.

Mấy người Tô Văn Văn cũng không biết chuyện xảy ra bên nhà cũ, cũng không biết chú ba Tô bởi vì một lời nói của Kiến Quốc mà chiếc cân trong lòng đã bắt đầu nghiêng về phía nhà anh hai.

Bên nhà con trai thứ hai bởi chuyện Vãn Vãn bị đẩy ngã, tâm tình người một nhà cũng không phải vô cùng tốt.

Một bữa cơm tất niên tốt đẹp bởi lần biến cố này suýt chút nữa thì không ăn được.

Cũng may Vãn Vãn không có chuyện gì, rất nhanh lại có nói có cười.

Con gà mái già cứu được Vãn Vãn kia cũng không bị bọn họ ăn mà còn nuôi dưỡng ở trong hậu viện.

Gà mái bị thương không nhẹ, chảy không ít máu, vốn là muốn gϊếŧ thịt, Vãn Vãn không đồng ý.

Nếu như không có con gà mái này, cô bé bị đẩy xuống như vậy nhất định không chết cũng trọng thương, đối với con gà cứu mạng mình Vãn Vãn ăn không vô, cũng không cho phép người trong nhà ăn nó. Cứ như vậy được nuôi dưỡng, Vãn Vãn còn cho nó không ít gạo, còn đắp thảo dược cho nó.

Nàng sờ lông gà mái, nói ở trong lòng: Gà mái, mày nhất định phải tốt lên, nếu không ta sẽ day dứt đến chết.

Cho đến khi bắt đầu bữa cơm tất niên.

Một bữa cơm tất niên này, mặc dù bởi vì việc của Vãn Vãn, tâm tình mọi người không tốt nhưng cũng thấy may mắn, sự may mắn của Vãn Vãn, vạn hạnh trong bất hạnh, chuyện gì cũng không có. Mà Văn Văn dường như quên luôn việc này cũng không bị kinh hãi gì.

Thậm chí Vãn Vãn còn vui mừng một lúc vì ba Tô và các anh trai giận dữ sang bên nhà cũ gây phiền phức.

Đoạn tuyệt quan hệ với nhà bác cả là một việc chính xác nhất mà ba Tô làm được.

Ít cãi cọ với bên kia, sau này nữ chính trọng sinh cũng có thể bớt đi ít mầm tai vạ.

Tốt nhất là có thể dọn ra ngoài, triệt để cắt đứt liên lạc với nhà cũ, vậy mới tốt.

"Nào, cạn ly vì phúc lớn Vãn Vãn của chúng ta"

Trong tay Tô Cần bưng chén rượu.

Ngoại trừ rượu trong chén của Tô Cần là thật, trong chén những người khác là canh gà.

Vãn Vãn cũng học bọn họ như vậy, trong chén cũng đựng canh gà cũng nâng chén giống bọn họ. Khí lực tay cô bé nhỏ, cầm một cái chén nhỏ, dâng chén có dáng có hình làm cho mọi người cười một trận.

Tiếng pháo nổ bên ngoài, năm mới thực sự bắt đầu.

Gác đêm là quy củ cũ trong phong tục cũ của thôn Hạ Hà đến ngay cả Vãn Vãn cũng cuộn tròn trong ngực Lục Tư Hoa, muốn gác đêm.

Mặc kệ những người khác khuyên như thế nào, cô bé đều không muốn trở về ngủ.

Đây là năm đầu tiên cô bé trải qua ở thế giới này, cũng không biết ba mẹ và các anh ở thế kỷ hai mươi mốt ra sao, có nhớ cô bé hay không?

Chúc phúc chúc phúc, một năm mới hạnh phúc mỹ mãn. Cô bé nghĩ ở trong lòng.